Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, sắc mặt lạnh như băng nói:
- Ta cũng không biết bọn họ ở nơi nào.
Nam Cung Dương gật gật đầu, nói:
- Không sao, Hoàng tỷ sai người giúp trẫm mang tin tức ra ngoài là được. Ba ngày sau, là ngày hoàng tỷ thành thân, hy vọng Lạc khanh có thể trở về, cùng trẫm tham gia hôn sự của hoàng tỷ, chúc phúc cho hoàng tỷ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn nói:
- Nếu hắn không trở về thì sao?
Nam Cung Dương thở dài một hơi, nói:
- Vậy trẫm cũng không còn cách nào khác, Tần Lãng phản bội trẫm, trẫm cũng chỉ có thể nhịn đau giết hắn, xem như răn đe.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:
- Nhất định phải vào ngày đó sao?
Nam Cung Dương cười khổ nói:
- Ý chỉ của trẫm đã hạ, không có cách nào thay đổi. Nhưng Hoàng tỷ không cần lo lắng, đến lúc đó trẫm sẽ sai người quét dọn sạch sẽ nơi đó, sẽ không ảnh hưởng đến hoàng tỷ thành thân.
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp mắt, không nói gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Thái hậu đứng ở một bên, trầm mặc không nói nên lời.
Đợi cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân bên ngoài dần dần biến đi, thái hậu phức tạp mở miệng nói:
- Bệ hạ, cần gì phải như thế? Nàng đã thỏa hiệp, đã nhượng bộ, cho nàng bình an thành thân, không được sao?
Trên mặt Nam Cung Dương mang theo ý cười lãnh đạm, nói:
- Mẫu hậu, hoàng tỷ mạnh mẽ, sẽ không để ý chút chuyện nhỏ này.
Thái hậu nhíu mày nói:
- Lạc khanh là người nàng coi trọng nhất, ngươi làm như vậy, chính là muốn nàng thành thân không vui vẻ. Nàng là hoàng tỷ ruột thịt của ngươi, nàng vất vả phò tá ngươi nhiều năm như vậy, cho dù thỉnh thoảng sẽ tranh chấp với ngươi, nhưng cũng là vì quốc gia mà suy nghĩ. Ngày đó là đại sự chung thân của nàng, cả đời có thể chỉ có một lần như vậy, ngươi không thể...
- Mẫu hậu...
Nam Cung Dương cắt ngang lời nàng, trên mặt vẫn mang theo ý cười ôn hòa như trước, nói:
- Trẫm bây giờ đã trưởng thành, biết phân biệt đúng sai, có một số việc, trẫm muốn tự mình làm chủ. Về phần chuyện này, trẫm đã quyết định, mẫu hậu cũng không cần nói nhiều nữa. Thời gian cũng không còn sớm, bên ngoài trời lạnh, mẫu hậu vẫn mau trở về nghỉ ngơi đi.
Thái hậu nhìn thoáng qua sắc mặt hắn, không nói thêm nữa, thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Trường Tôn Uyển Nhi xuất hiện ở cửa, đỡ nàng, ra khỏi cửa.
Sau khi tiếng bước chân bên ngoài biến mất, trong thư phòng, đột nhiên truyền đến một tiếng nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:
- Trẫm muốn nàng ghê tởm! Muốn người phản bội trẫm, sống không bằng chết.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trở lại cung điện, đứng trước cửa sổ thư phòng hồi lâu, mới trở lại giường, khoanh chân ngồi xuống, thần hồn xuất khiếu.
Trong khi đó.
Tại một gian phòng bên bờ sông Vân Vụ, cũng có một đạo thần hồn bay lên nóc nhà.
Mặt sông, im lặng.
Thần hồn Lạc Thanh Chu bay lên không trung, trong đêm tối lạnh như băng, yên lặng nhìn xuống khung cảnh phía dưới.
Toàn bộ thiên địa đều là một mảnh tuyết trắng.
Trên sườn núi, nhị ca Tần gia đang luyện quyền mồ hôi ướt đẫm áo.
Trong phòng, ánh đèn yếu ớt vẫn sáng như trước.
Tiếng khóc như có như không từ một gian phòng nào đó truyền ra, rất nhanh đã biến mất trong gió tuyết lạnh như băng.
Trong rừng núi, có những con thú hoang dã đi ra để kiếm ăn.
Bông tuyết lặng lẽ rơi xuống, phủ toàn bộ trời đất trắng tinh không tỳ vết.
Tuy nhiên, đêm vẫn là đêm, lạnh như băng.
Lạc Thanh Chu ở giữa không trung nhìn một hồi, mới rơi xuống sông, biến mất không thấy.
Long cung dưới đáy nước như một vùng đất mơ mộng.
Hắn vừa tới gần, thông đạo vào cung liền mở ra, từng bậc thang dần hiện ra.
Khi hắn bước lên bậc thang đi vào, cửa động phía sau lại chậm rãi đóng lại.
Cánh cửa cung điện mở ra.
Hắn đi vào đại điện, trong điện không có một bóng người, Long nhi không biết bế quan ở nơi nào.
Hắn quen đường đi đến Thủy Tinh Cung, cũng không tìm được người.
Đứng ở trước quan tài băng, nhìn Hoa Cốt đang ngủ say trong quan tài, cửa phụ bên cạnh chậm rãi mở ra, một thân ảnh xanh nhạt từ trong cửa đi ra.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, Long nhi thế nào rồi?
Thân ảnh xanh nhạt âm trầm nói:
- Đang tu luyện, tài liệu luyện khí của ngươi đều đã chuẩn bị xong chưa?
Lạc Thanh Chu lấy một cái hộp gỗ từ trong nhẫn trữ vật ra, đi tới trước mặt nàng nói:
- Đây là móng của hung thú thượng cổ, Nguyệt tỷ tỷ nhìn thử được không?
Thân ảnh xanh nhạt nhận hộp gỗ, từ từ nhìn thoáng qua, nói:
- Được.
Lạc Thanh Chu nói:
- Còn có thân cây của Địa Hỏa Linh Liên, ta tạm thời không lấy được, Tiểu Nguyệt đã đồng ý cho ta, nhưng không biết khi nào đưa tới đây, lát nữa ta hỏi thử.
Thân ảnh xanh nhạt cất hộp gỗ, không nói gì nữa.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lại nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ờ, ta còn có chuyện muốn nhờ ngươi một chút, ngươi có thể giúp ta luyện đan không?