Tần nhị tiểu thư nghe vậy sửng sốt, cúi đầu nghiêm túc nhìn về phía quân cờ trên bàn cờ, quả nhiên phát hiện có vấn đề.
Hai người nhìn nhau.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng nói chàng sợ tỷ tỷ, thật ra tỷ tỷ cũng sợ chàng. Chàng vừa đến, tỷ tỷ đã ngồi không yên, dù phải lừa gạt cũng muốn lập tức rời đi.
Lạc Thanh Chu không nói gì
- Ta có gì phải sợ chứ.
Tần nhị tiểu thư trầm mặc một chút, vẻ tươi cười trên mặt dần dần thu lại, chuyển đề tài:
- Thanh Chu ca ca, chuyện của đại ca...
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp.
Tần nhị tiểu thư nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói:
- Ta cảm thấy chuyện này, không đơn giản như vậy. Nếu hoàng đế thật sự muốn giết đại ca, vậy cứ bí mật giết là được, cần gì phải nhả tin tức ra chứ? Trong đó, chỉ sợ có âm mưu khác.
Lạc Thanh Chu đưa tay cầm quân cờ mà Tần đại tiểu thư vừa rồi hạ xuống lên, nói:
- Mặc kệ hắn có âm mưu gì, đại ca nhất định phải cứu.
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng sẽ đi?
Lạc Thanh Chu nhìn bàn cờ, đặt quân cờ trong tay ở một vị trí khác, bình tĩnh nói:
- Đương nhiên phải đi. Ta là phò mã, sao có thể không đi chứ?
Trong khi đó.
Nội thành kinh đô, Nam Quốc Quận Vương phủ, trong khuê phòng nào đó.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng trước cửa sổ hồi lâu, vẫn lấy ra bảo điệp đưa tin ra gửi một tin nhắn đi.
【 Ta tìm được đại ca nhà ngươi rồi 】
Hoàng cung, Vĩnh Diên cung.
Trong thư phòng, Nam Cung Dương mặc long bào, đang ngồi trước bàn, lật xem thư từ biên cảnh truyền đến.
Lý Quý cúi đầu đứng ở một bên hầu hạ.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có một tiếng động nhỏ.
Không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân, cung kính bẩm báo:
- Bệ hạ, Thái Hậu tới.
Nam Cung Dương nghe vậy, lập tức cất thư đi, đứng lên, tự mình đi ra ngoài nghênh đón, đồng thời nói:
- Đi Dao Hoa cung, mời trưởng công chúa đến, nói trẫm có việc muốn thương lượng với nàng.
- Vâng, bệ hạ.
Tiếng bước chân ngoài cửa vội vã rời đi.
Rất nhanh, một tiếng bước chân từ bên ngoài đi vào.
Lý Quý khom người mở cửa phòng.
Nam Cung Dương đứng ở cửa, tươi cười nhìn ngoài cửa, nhìn thấy Thái hậu tiến vào, vội vàng đi lên nâng đỡ, nói:
- Mẫu hậu, hôm nay trời lạnh giá, có việc gì thì cứ phái người tới là được, hoặc để hài nhi đi, cần gì phải tự mình chạy tới một chuyến. Nếu bị lạnh cóng, hài nhi rất áy náy.
Thái hậu theo hắn vào phòng, phức tạp nói:
- Ngày đã chọn xong, mùng sáu tháng giêng, ba ngày sau, chính là ngày lành. Lễ bộ cùng các bộ phận khác đều đã bắt tay vào chuẩn bị. Những chuyện khác, ngươi không cần quan tâm.
Nam Cung Dương tươi cười đỡ nàng ngồi xuống, nói:
- Ngày tháng vội vàng như vậy sao? Chỉ sợ Hoàng tỷ chưa chuẩn bị tốt.
Thái hậu dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, nói:
- Giải quyết càng sớm, tất cả mọi người đều thoải mái. Về chỗ Hỏa Nguyệt, ta còn chưa thông báo cho nàng, đợi lát nữa sẽ đi qua.
Nam Cung Dương cười nói:
- Mẫu hậu không cần chạy thêm một chuyến nữa, hài nhi đã sai người đi mời. Vừa hay, hài nhi có một chuyện, muốn nói với Hoàng tỷ một tiếng.
Thái hậu hơi nhíu mày nói:
- Chuyện gì?
Nam Cung Dương ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, giúp nàng bóp chân, cười nói:
- Một chút chuyện nhỏ, mẫu hậu không cần quan tâm.
Thái hậu nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, nói:
- Bệ hạ, ta nghe nói ngươi bắt Chỉ huy sứ tiền nhiệm của Cẩm Y Vệ, còn định chém đầu ở Ngọ môn vào ba ngày sau?
Nam Cung Dương thở dài một hơi, nói:
- Hài nhi cũng không muốn, chỉ là hắn phụ lòng tín nhiệm của hài nhi, nhất định phải nhận hậu quả. Nếu không sau này hạ nhân đều xem thường hài nhi tuổi còn nhỏ, không làm tròn trách nhiệm.
Thái hậu nhíu mày nói:
- Sao lại trùng hợp như vậy, vừa đúng vào ngày hoàng tỷ thành thân? Không dời sang vài ngày sau sao?
Nam Cung Dương cúi đầu, nghiêm túc giúp nàng bóp chân, trầm mặc một chút, nói:
- Mẫu hậu, hài nhi nói thật với người, hài nhi cũng không muốn giết hắn. Chỉ là do Tần gia quá đáng, hài nhi sủng ái bọn họ bao nhiêu, cực kỳ tín nhiệm, kết quả thì sao? Chuyện xảy ra trên đại điện ngày đó, ngài cũng thấy đấy, con rể Tần gia kia, dám ở trước mặt khách ngoại quốc, tát thẳng vào mặt trẫm.
Thái hậu nhìn hắn nói:
- Bọn họ chạy rồi?
Nam Cung Dương cười khổ một tiếng, nói:
- Trẫm còn chưa nói trừng phạt hắn, hắn đã trực tiếp mang theo cả nhà chạy đi. Nếu hắn không chạy, trẫm cùng lắm cũng chỉ khiển trách vài câu mà thôi, làm sao có thể thật sự trừng phạt hắn. Trẫm từ trước đến nay đều yêu quý nhân tài, làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ kia, mà làm to chuyện được chứ. Hắn vừa chạy, người ta còn tưởng rằng lòng dạ trẫm hẹp hòi, không chịu được hắn.