Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2040: Súc sinh cầm thú không bằng, Hỏa Diễm Thương của trưởng công chúa (2)




Lạc Thanh Chu biết nó có bóng ma trong lòng đối với cây gậy này, suy nghĩ một chút, đột nhiên sáng mắt lên, thu hồi cây gậy, lấy thanh Hắc Bạch kiếm nói:

- Huynh trưởng, vậy tiểu đệ dùng thanh bảo kiếm này thử xem.

Chu Yếm nhìn thoáng qua bảo kiếm trong tay hắn, lại do dự một chút, rồi mới đặt chân to của mình trở lại trước mặt hắn, trên mặt lại lộ ra nụ cười đắc ý:

- Chỉ cần không phải cây gậy kia, bổn vương sẽ không sợ.

Lạc Thanh Chu hai tay nắm chuôi kiếm, dựng thẳng nhắm ngay móng chân dài sắc bén của hắn, theo dấu vết chủy thủ võ giả vừa rồi lưu lại, bắt đầu dùng sức cắt lên.

- Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...

Lần này lại dễ dàng cắt móng chân ra một lỗ hổng.

Cơ bắp trên mặt Chu Yếm co giật một chút, nói:

- Lão đệ, ca ca sao lại cảm thấy hơi đau? Ngươi chắc chắn không cắt vào chân ca ca chứ?

Lạc Thanh Chu một bên tiếp tục dùng sức cắt, một bên an ủi nói:

- Huynh trưởng yên tâm, ta mở to hai mắt nhìn, chắc chắn sẽ không cắt vào chân ngươi

- Ừ?

Đang cắt, hắn đột nhiên gặp một lực cản thật lớn, bảo kiếm trong tay làm thế nào cũng không thể cắt sâu vào một phần.

Trong lòng hắn lo lắng, lập tức thúc dục nội lực trong cơ thể, tràn vào cánh tay, rồi nắm chặt chuôi kiếm, cắn răng, khẽ quát một tiếng, bảo kiếm trong tay ‘rầm’ một tiếng, rốt cục cũng cắt xuống.

- Ngao——

Đúng lúc này, Chu Yếm đang ngồi trong khe núi duỗi chân to, kêu thảm thiết, ‘vèo’ một tiếng nhảy dựng lên, nhảy lên mấy trăm thước trên trời cao, tiếng kêu thảm thiết thê lương trong miệng trong nháy mắt vang vọng cả thiên địa.

Lạc Thanh Chu hoảng sợ, cúi đầu nhìn lại, trên bảo kiếm máu tươi đầm đìa, trên bãi cỏ không chỉ có thêm một đoạn móng chân vàng sắc bén, còn có thêm một mảnh thịt đen thui...

- A —— bổn vương đau quá! Đau quá——

Tiếng kêu thảm thiết thê lương mà chấn tai giữa không trung, dần dần hạ xuống, lập tức ‘Oanh’ một tiếng, giống như một ngọn núi nhỏ, nặng nề rơi xuống đất.

Toàn bộ mặt đất, chấn động.

Lạc Thanh Chu và Lệnh Hồ Thanh Trúc đều không tự chủ được nảy lên.

Cây cối hoa cỏ cách đó không xa, thậm chí là thác nước kia cũng bật lên, lại đột nhiên rơi xuống.

Chu Yếm trợn tròn hai mắt, khuôn mặt vặn vẹo, há to miệng, toàn thân run rẩy vươn chân ra, nước mắt như đài phun nước bắn ra, khóc rống lên nói:

- Súc sinh! Súc sinh! ngươi nhìn, ngươi nhìn! ngươi cắt vào cả ngón chân của bổn vương rồi.

Lạc Thanh Chu rơi trên mặt đất, nhìn qua, chỉ thấy móng chân rớt một mảnh, đỉnh ngón chân cũng bị cắt đứt một mảng lớn, lúc này đang chảy máu ào ạt.

“Ngao ô ——-

Chu Yếm gào khóc, vừa khóc, vừa chửi ầm lên:

- Ngươi, tên cầm thú không bằng súc sinh kia! Uổng công bổn vương thật lòng với ngươi, coi ngươi là huynh đệ tốt! Uổng cho trái tim chân thành của bổn vương, cho ngươi máu, cho ngươi chân, ngươi thế mà lại vô sỉ lừa gạt bổn vương, lại muốn đầu ngón chân bổn vương! Ngươi không phải là người! Ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng! Ngươi...... ! Bổn vương muốn giết chết ngươi.

Nói xong, hắn phẫn nộ giơ lên nắm đấm thật lớn.

Lạc Thanh Chu quỳ một gối xuống đất, hai tay ôm quyền, cúi đầu nói:

- Huynh trưởng, là tiểu đệ không đúng! Là do tiểu đệ sai, ngộ thương ngươi, muốn đánh muốn mắng, tuỳ huynh trưởng. Cho dù huynh trưởng muốn một quyền đật nát tiểu đệ, tiểu đệ cũng tuyệt đối không dám nhíu mày một chút.

- Được rồi! Vậy bổn vương sẽ giết chết ngươi!

Chu Yếm trợn mắt trợn tròn, giơ cao nắm đấm lên.

Lạc Thanh Chu lập tức lại nói:

- Huynh trưởng, tiểu đệ chết không đáng tiếc, chỉ là, thỉnh huynh trưởng cho tiểu đệ một chút thời gian, tiểu đệ muốn từ biệt với nương tử và vị hôn thê. Còn nữa, tiểu đệ muốn lấy một vài chuyện xưa đang ở trong đầu viết ra, truyền cho hậu nhân, đến lúc đó, để cho bọn họ đến thăm huynh trưởng, kể cho huynh trưởng nghe, chuộc tội cho tiểu đệ...

Chu Yếm trợn trừng mắt nhìn hắn, giơ nắm đấm lên, lại chậm rãi hạ xuống, sắc thái nổi giận, cũng dần dần lui đi, thở phì phì nói:

- Tên ngu xuẩn ngươi, kiếm còn cầm không vững, thế mà dám chữa bệnh cho bổn vương. Nếu đổi lại người khác, bổn vương đã dùng một quyền đập nát hắn rồi! Bổn vương sống nhiều năm như vậy, chưa từng bị người ta đùa bỡn gây thương tổn như vậy, ngươi là người đầu tiên!

Lạc Thanh Chu lần nữa thành khẩn xin lỗi:

- Là tiểu đệ sai rồi, tiểu đệ ngu xuẩn, thật sự có lỗi với huynh trưởng.

Chu Yếm thấy thái độ của hắn không tệ, hơn nữa cũng không phải cố ý, chỉ đành thở dài một hơi, vung tay lên nói:

- Thôi thôi, huynh đệ một nhà, bổn vương sẽ không so đo. Ngươi cũng không phải cố ý, chỉ là vụng về mà thôi. Bổn vương đại nhân khoan dung độ lượng, tha thứ cho ngươi.

Lạc Thanh Chu vội vàng cảm ơn, thấy trên chân nó còn đang chảy máu tươi, vội vàng lấy ra một cái bình sứ, rút nút chai ra nói:

- Huynh trưởng, mau đưa chân lại đây, chỗ tiểu đệ có một ít thuốc cầm máu, hiệu quả trị thương rất tốt.