Trọn vẹn gần mười phút.
Bại hoại đánh lén đột nhiên bỏ qua cho miệng nhỏ của nàng, bất quá hai tay vẫn như cũ từ phía sau ôm nàng.
Thân thể Bách Linh mềm nhũn tựa vào trong ngực của hắn, hai con ngươi mê ly, thở gấp thở phì phò, miệng nỉ non:
- Thối... Cô gia thối...
Dưới ánh trăng.
Đôi mắt thiếu nữ sáng lung linh đầy nước, khuôn mặt đỏ bừng, xinh đẹp như hoa.
Lạc Thanh Chu ôn nhu ôm nàng, nhìn bộ dáng nhỏ của nàng lần này thẹn thùng động lòng người, lại không khỏi cúi đầu hôn miệng nhỏ của nàng một chút, nói:
- Chỗ nào xấu?
Thiếu nữ si ngốc nói:
- Chỗ nào... Cũng đều thối...
Lạc Thanh Chu đột nhiên buông lỏng nàng ra, khôi phục biểu lộ lúc đầu:
- Tốt, đã chỗ nào đều thối, về sau liền không hôn nữa, ngủ ngon.
Nói xong, bước nhanh ra khỏi tiểu viện.
Lần này, là thật đi.
Thiếu nữ ở trước bàn đá sững sờ một lát, đang muốn tự lẩm bẩm, đột nhiên nhìn thấy trên bàn đá lại nhiều thêm một cái bóng.
- Ô...
Nàng đột nhiên khóc rống lên, nắm chặt hai nắm tay nhỏ vuốt mắt, một bên vừa khóc vừa nói:
- Cô gia thối! Cô gia xấu xa! Sắc cô gia! Lại khi dễ người ta... Ô ô ô... Người ta không muốn sống, thật không muốn sống nữa....
Sau lưng nàng, chẳng biết lúc nào, một thân ảnh vô thanh vô tức đứng tại đó.
Ánh trăng như nước.
Thân ảnh kia lạnh như sương băng như tuyết, không nhúc nhích.
Bách Linh đột nhiên đứng dậy, tự nhủ:
- Đúng rồi, một cơ hội tháng này, cô gia còn không có sử dụng đây.
Nàng vội vàng xoay người, kém chút đụng thân ảnh sau lưng.
- Thiền... Thiền Thiền... Ngươi tới đây khi nào?
- Đúng rồi, ngươi cái kia... Hẳn là kết thúc?
Không có người đáp lại nàng.
Thân ảnh vẫn như cũ lạnh lùng như băng, tĩnh như pho tượng.
Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, nói với Tiểu Điệp một tiếng, liền khóa cửa phòng, lấy ra bình sứ chứa toàn bộ chất lỏng đen như mực.
Vị thần hồn tiền bối kia nói, đêm nay hắn hẳn có thể đột phá, nếu như tinh thần lực đầy đủ.
Cho nên hắn quyết định lại dùng thêm một giọt linh dịch.
Hấp thu xong linh dịch, hắn ngồi ở trên giường.
Tĩnh tâm định thần, thần hồn xuất khiếu.
Trong phòng luyện tập Bôn Lôi Quyền một hồi.
Sau đó, hắn xuyên thấu nóc nhà, nổi lên giữa không trung, không kịp chờ đợi lướt tới Uyên Ương lâu.
Hiện tại, tốc độ phi hành của hắn đã rất nhanh.
So sánh với vừa mới bắt đầu xuất khiếu dạ du, không chỉ nhanh hơn gấp đôi.
Đồng thời, hắn cảm giác thân thể càng thêm linh mẫn, khứu giác thị giác đều càng thêm nhạy cảm rõ ràng.
Còn chưa bay đến Uyên Ương lâu hắn đột nhiên cảm thấy toàn bộ thần hồn trong cơ thể tựa hồ có cỗ lực lượng đang ngo ngoe muốn động.
Sắp bộc phát ra.
Giọt linh dịch đen như mực kia tựa hồ ngay lập tức có hiệu quả, giúp thần hồn của hắn tụ tập lực lượng đột phá.
Xem ra tối nay không có vấn đề gì.
Trong lòng hắn kích động, tăng thêm tốc độ, bay về phía Uyên Ương lâu.
Xa xa liền nhìn thấy phía trên mái cong lầu các, đạo thân ảnh xanh nhạt an tĩnh đứng ở đó, toàn thân tản ra vầng sáng ánh trăng nhu hòa, mông lung, như mộng như ảo.
Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên sinh ra một ý nghĩ.
Nếu không, bái nàng làm thầy?
- Cạch!
Đỉnh chóp lầu các.
Thủ Tháp châu phát ra tia sáng đỏ như đao, từng đao từng đao cắt thần hồn Lạc Thanh Chu.
Thần hồn ngưng thực rất nhanh bị cắt chém phá thành mảnh nhỏ.
Toàn thân trên dưới, tràn đầy vết rách.
Lạc Thanh Chu cắn răng, chịu đựng thống khổ to lớn.
Nhưng khác biệt với mấy đêm trước.
Lúc này ý thức cùng ánh mắt của hắn vẫn như cũ duy trì trạng thái tuyệt đối thanh tỉnh.
Đồng thời, cỗ lực lượng kia trong cơ thể đang nhanh chóng dung hợp tràn đầy vết rách, thân thể gần như sắp sụp đổ.
Giống như đang đối kháng cùng đạo hồng mang kia.
Thân thể vỡ ra, ngưng tụ.
Lại vỡ ra, lại ngưng tụ...
Tại thời điểm thần hồn bị cực hình này tra tấn càng ngày càng yếu kém, toàn bộ thân thể cơ hồ biến thành trong suốt, Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy chỗ sâu trong thần thức “Ầm ầm” một tiếng, giống như tiếng sấm sét trên trời cao.
Lập tức, toàn bộ thần hồn bắt đầu tràn đầy lực lượng, nhanh chóng ngưng tụ dung hợp lại cùng nhau.
Ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, giống như xông phá đêm tối, thấy rõ cây cối trong núi sâu nơi xa, thấy rõ sao trời trốn ở trong đám mây trên bầu trời đêm...
Toàn thân thoải mái run rẩy.
Loại trạng thái này rất huyền diệu, kéo dài đến hơn mười phút sau mới dần dần biến mất.
Ánh sáng trước mắt chầm chậm tiêu tán.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn về phía thân thể mình.
Vết rách trên người đã biến mất không thấy gì nữa.
Thân thể phá thành mảnh nhỏ lại hoàn hảo không tổn hao gì dung hợp cùng nhau.
Nhìn qua càng thêm ngưng thực hơn trước kia.
Dưới tầng huỳnh quang mặt nạ phát ra, có một tầng hào quang màu nhũ bạch nhàn nhạt bao vây toàn bộ thân thể.
Khí chất cả người giống như thoát thai hoán cốt, âm khí âm u trước kia trở nên ôn nhuận như ngọc.