Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2006: Chính thê luôn luôn là tỷ tỷ (1)




Lạc Thanh Chu nhìn hai thân ảnh kia, gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy.

Tần nhị tiểu thư nhìn về phía hắn nói:

- Tại sao các nàng cũng tới đây?

Lạc Thanh Chu hơi nhíu mày, trong lòng âm thầm tự hỏi.

Lúc trước Thái hậu và Hoàng đế muốn gả quận chúa cho đại đệ tử phái Hoa Sơn, cuối cùng bởi vì chuyện xảy ra ở kinh đô mà quận chúa cũng phản đối nên chuyện không thành, hôm nay các nàng đột nhiên đến Lăng Tiêu Tông, có phải hay không vẫn là bởi vì chuyện kia?

Thái hậu và Hoàng đế đột nhiên muốn đổi một môn phái khác lôi kéo, cho nên, chuẩn bị hy sinh một quận chúa?

Hắn lại suy nghĩ tin nhắn hôm trước gửi cho quận chúa, quận chúa nói tâm tình không tốt, lại suy nghĩ tối hôm qua quận chúa vẫn không hồi âm cho hắn, trong lòng càng thêm thấp thỏm lo lắng hơn.

Chẳng qua, nếu là đệ tử Lăng Tiêu tông, như vậy, hắn mới là người thích hợp nhất.

Nhưng từ phản ứng của quận chúa hai ngày nay, hẳn không phải là hắn.

Lúc hắn đang miên man suy nghĩ, đội ngũ bên bờ sông, đã bắt đầu xuất phát, đi tới dưới chân núi Lăng Tiêu Tông.

Những võ giả hộ vệ kia đều dùng ánh mắt sắc bén cảnh giác quan sát xung quanh.

Lạc Thanh Chu lập tức nói:

- Nhạc phụ đại nhân, chúng ta vào phòng trước. Miễn bị bọn họ nhìn thấy, gây ra phiền toái không cần thiết.

Tần Văn Chính vội vàng quát lớn với chúng nha hoàn một tiếng, mọi người Tần gia lập tức vào phòng, đóng cửa viện lại.

Không bao lâu sau, đội ngũ kia đã đi xa, lúc này mọi người Tần gia mới yên lòng.

Phu thê Tần Văn Chính ngồi xuống đại sảnh, chuẩn bị đón năm mới với con cái.

Tần Xuyên tiến lên trước, trực tiếp quỳ xuống dập đầu, miệng nói:

- Phụ thân, mẫu thân, hài nhi chúc hai người một năm mới, phu thê hòa thuận, vạn sự như ý, khỏe mạnh, vui vẻ.

Nói xong, tiếp nhận nước trà Mai nhi đưa tới, kính cho hai người mỗi người một chén.

Tần Văn Chính nhận vào tay, uống một ngụm, cho hắn một cái bao lì xì, nghiêm túc dạy dỗ:

- Đọc sách nhiều vào, luyện võ nhiều hơn, ít nói chuyện, làm việc nhiều hơn.

Tần Xuyên nói:

- Hài nhi nhớ kỹ!

Tống Như Nguyệt trừng hắn một cái, nhận nước trà cũng uống một ngụm, sau đó buông tay, vẫn tức giận nói:

- Không chuẩn bị bao lì xì cho nghịch tử ngươi.

Tần Xuyên cợt nhả nói:

- Mẫu thân, người đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, hài nhi đều đã bồi tội quỳ xuống đất dập đầu xin lỗi, hơn nữa người còn uống trà do hài nhi kính, sao có thể không cho tiền lì xì được?

Tống Như Nguyệt trừng mắt nhìn hắn nói:

- Sẽ không cho ngươi!!

Tần Xuyên tiếp tục xin lỗi.

Tần Văn Chính ở một bên nhíu mày, nói:

- Được rồi, Vi Mặc và Thanh Chu còn đang chờ, năm mới, đừng có tức giận như vậy.

Tần Xuyên lập tức cười nói:

- Đúng vậy, mẫu thân, ngài mau cho ta đi, rể hiền nhà ta còn chờ dập đầu kính trà cho người đấy.

Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt hoảng sợ, ánh mắt vụng trộm nhìn người nào đó một cái.

Để cho tiểu tử kia làm lễ kính trà đã là tốt rồi, nàng nào dám để cho người ta quỳ xuống đất dập đầu, người ta nhìn thấy trưởng công chúa và Hoàng đế còn không thèm quỳ gối đâu.

- Đây, ngươi ngậm miệng lại!

Tống Như Nguyệt ghét bỏ nhìn hắn một cái, ném bao lì xì qua.

Tần Xuyên lập tức nhận lấy, đứng lên khỏi mặt đất, sau đó đi tới một bên đếm tiền.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lạc Thanh Chu và Tần nhị tiểu thư.

Tần nhị tiểu thư nhìn thoáng qua cửa, hơi nhíu mày nói:

- Tỷ tỷ sao còn chưa đi ra?

Tống Như Nguyệt nhìn về phía Thu Nhi ở cửa nói:

- Thu nhi, ngươi đi giục nàng đi.

Thu nhi vâng một tiếng, lập tức xoay người rời đi.

Tần Xuyên vừa đếm tiền, vừa ngẩng đầu nói:

- Thanh Chu, Vi Mặc, các ngươi chúc tết phụ thân, mẫu thân trước là được rồi.

Tần nhị tiểu thư đang muốn nói chuyện, sắc mặt Tần Văn Chính đột nhiên trầm xuống, răn dạy nói:

- Kêu ngươi ít nói, làm việc nhiều hơn, ngươi không nhớ sao? Đi, quét tuyết trong sân.

Tần Xuyên: - ...

Sau nhất thời.

Thu nhi trở về trả lời:

- Lão gia, phu nhân, vừa rồi nô tỳ đi, không thấy đại tiểu thư. Bách Linh tỷ tỷ nói, tối hôm qua đại tiểu thư ngủ muộn, còn đang nghỉ ngơi, nói trễ một chút sẽ tới chúc tết các ngài.

Tống Như Nguyệt nhíu mày, đang muốn nói chuyện, Tần Văn Chính nói:

- Nếu không nghỉ ngơi tốt, vậy cho nàng nghỉ ngơi đi. Khi nào đến chúc tết cũng được, nhà chúng ta không khắt khe như vậy.

Tống Như Nguyệt suy nghĩ khuê nữ nhà mình đáng thương, cũng không nói gì nữa.

Không biết vì sao, nghe được Tần đại tiểu thư không đến, Lạc Thanh Chu lại thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vội vàng lôi kéo Tần nhị tiểu thư nói:

- Vi Mặc, đi, chúng ta chúc tết nhạc phụ đại nhân và nhạc mẫu đại nhân trước.

Tần nhị tiểu thư lại nhìn ra ngoài cửa một cái, âm thầm thở dài một hơi, chỉ đành cùng hắn đi tới trước mặt phụ mẫu.