Khi hắn nhìn thấy áo lót của nữ nhân và những cuốn sách kia trong một không gian khác, hắn nghĩ về chuyện xấu hổ tối đêm qua.
Bây giờ trong lòng Nguyệt tỷ tỷ, hình tượng của hắn chỉ sợ đã hoàn toàn bị hủy diệt rồi, không chỉ háo sắc, còn là một tên biến thái...
Đúng lúc này, bảo điệp đưa tin đột nhiên rung lên.
Hắn tỉnh táo lại, lấy bảo điệp đưa tin ra khỏi nhẫn trữ vật, nghiêng mắt nhìn lại.
Là Lệnh Hồ sư thúc gửi tới: 【 Đến sớm chúc tết, có bao lì xì 】 .
Sư phụ cũng gửi tin nhắn đến: 【 Chúc mừng năm mới, sáng nay nhớ tới sớm một chút, ăn mặc đẹp một chút, vi sư có bao lì xì lớn cho ngươi 】
Chu Yếm đã trả lời tin nhắn từ canh năm: 【 Tiểu Dương Dương, chúc mừng năm mới! Đến thăm bổn vương sớm một chút, bổn vương chuẩn bị lễ vật cho ngươi nha 】
Lạc Thanh Chu quyết đoán trả lời tin nhắn cho hắn trước: 【 Tiền bối, mấy ngày nữa ta sẽ đi nói chuyện với ngài để giải sầu 】
Nhân tiện, cắt móng cho ngươi...
Trong lòng hắn âm thầm nói.
Hắn lại lật bảo điệp đưa tin một chút, nghi hoặc.
Sao quận chúa chưa trả lời tin nhắn của hắn?
Tối hôm qua quận chúa cũng không hề trả lời hắn, sáng nay sao vẫn còn không thấy hồi âm?
Với tính cách của quận chúa, điều này rất không bình thường?
Chẳng lẽ quận chúa ở kinh đô đã xảy ra chuyện gì?.
Trong lòng hắn lo lắng, lại gửi cho nàng một tin nhắn: 【 Quận chúa, chúc mừng năm mới, ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao? 】
Sau khi tin nhắn được gửi đi, hắn chờ đợi một lát, đối phương vẫn không trả lời.
Đang lúc hắn suy nghĩ lung tung, Thu nhi ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, nhẹ giọng nói:
- Cô gia, tiểu thư, dậy thôi. Hôm nay mùng một tết, các ngươi còn phải đi chúc tết lão gia và phu nhân.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lập tức cất bảo điệp đưa tin đi nói:
- Được, Thu nhi, ngươi bận thì đi trước đi, ta sẽ hầu hạ Nhị tiểu thư mặc quần áo.
Thu nhi ở bên ngoài vâng một tiếng rồi nhẹ nhàng rời đi.
Lúc này, Tần nhị tiểu thư cũng đã tỉnh, mở to hai mắt, nằm trên giường sửng sốt một lát, rồi mới chậm rãi ngồi dậy, ôn nhu nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng dậy sớm như vậy sao?
Lạc Thanh Chu đi vào trong phòng, giúp nàng cầm quần áo từ đầu giường, nói:
- Ta luôn dậy rất sớm.
Nói xong, hắn kéo rèm ra, giúp nàng mặc quần áo.
Tần nhị tiểu thư mặc áo lót, nhu thuận dán vào trong ngực hắn, cười nói:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc thật hạnh phúc, có phu quân tự mình hầu hạ.
Lạc Thanh Chu cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng một cái, nói:
- Chờ thân thể nàng dưỡng tốt, đến lúc đó nàng phải hầu hạ ta đấy.
Tần nhị tiểu thư ôm hắn, ngửa mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, hai tròng mắt ngập nước nhìn hắn, ôn nhu cầu khẩn nói:
- Đêm nay, được không?
Lạc Thanh Chu giúp nàng mặc quần áo, đỡ nàng ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy lược, giúp nàng chải tóc, nói:
- Lát nữa đi chúc tết nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân, cần chú ý cái gì? Có nghi thức gì không?
Tần nhị tiểu thư bĩu môi nhỏ nhắn, ánh mắt sâu kín nhìn hắn trong gương, nhỏ giọng nói:
- Lại đang chuyển đề tài.
Lạc Thanh Chu nói.
- Có cần quỳ xuống đất dập đầu không?
Tần nhị tiểu thư ‘Phụt’ cười, nói:
- Đương nhiên không cần, cúi đầu chào là được rồi.
Lập tức ánh mắt nàng chợt lóe, lại nói:
- Đúng rồi Thanh Chu ca ca, lát nữa chúng ta còn phải gọi tỷ tỷ, cùng đi chúc tết phụ thân và mẫu thân.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, nói:
- Ta ở rể, hẳn là hai phu thê chúng ta cùng đi chúc tết chứ? Hơn nữa lại thêm đại tiểu thư, có phải không thích hợp hay không?
Tần nhị tiểu thư nói,
- Có cái gì không thích hợp? Đều là người một nhà, nào có quy củ như vậy, cùng nhau bái lạy, bớt phiền phức, miễn cho từng người đi riêng, phụ thân và mẫu thân lại mệt mỏi.
Lạc Thanh Chu nhún nhún vai nói:
- Ta không có ý kiến gì, chỉ sợ đại tiểu thư không muốn, hoặc là nhạc phụ nhạc mẫu sẽ trách cứ.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Không, Vi Mặc đã nói với bọn họ rồi.
Lạc Thanh Chu giúp nàng chải tóc xong, cắm trâm, sau đó lại giúp nàng khoác một cái áo lông chồn thật dày, mới dẫn nàng đi ra ngoài.
Về phần vẽ lông mày bôi phấn này nọ, Tần nhị tiểu thư thanh xuân trẻ tuổi, trời sinh lệ chất, căn bản không cần dùng đến.
Dưới sự hầu hạ của Tiểu Điệp và Thu Nhi, hai người rửa mặt, đánh răng, rồi cầm ô ra cửa, đi tới Linh Thiền Nguyệt cung cách vách.
Thu Nhi đi ở phía trước, vội vàng đi lên gõ cửa.
Âm thanh thanh thúy của Bách Linh vang lên trong tiểu viện:
- Thôi nào, thôi nào! Ai đang gõ cửa vậy? Đó có phải là cô gia xấu không?
Tần nhị tiểu thư nghe vậy, quay đầu nhìn người nào đó nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng lại khi dễ Bách Linh?
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Không, ta nào dám khi dễ nàng ta.