Lạc Thanh Chu mừng thầm, càng thêm cảm kích:
- Nguyệt tỷ tỷ...
Không đợi hắn nói lời cảm ơn, Nguyệt tỷ tỷ lại lạnh lùng nói:
- Trong đó có ba phần tài liệu, hoàn toàn không hề dễ tìm, nên cần tốn một chút thời gian. Phẩm chất của ba tài liệu này, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến uy lực của phi kiếm và phẩm chất thăng cấp sau này, ít nhất cũng phải tìm trung đẳng.
Lạc Thanh Chu lập tức hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ nói là ba loại gì?
Nguyệt tỷ tỷ trầm ngâm một chút nói:
- Cành của Địa Hoả Linh Liên, niên đại ít nhất trên ngàn năm. Móng của hung thú thượng cổ, tuổi thọ ít nhất cũng trên ngàn năm. Cuối cùng cũng là thứ khó nhất, nhưng cũng đơn giản nhất, cần một cành của Thiên Địa Linh Thụ, chiều dài bằng thanh phi kiếm này là được.
Lạc Thanh Chu nghe xong, nghi hoặc nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, vì sao tài liệu cuối cùng lại khó nhất, nhưng cũng đơn giản nhất? Thiên Địa Linh Thụ là cái gì?
Long nhi ở phía sau giải thích:
- Công tử, Thiên Địa Linh Thụ chính là cây sinh ra từ tự nhiên, từ nhỏ đã bắt đầu hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, thiên địa linh khí, chậm rãi mà có được ý thức tu luyện. Năm sinh trưởng càng dài, lại càng trân quý, mặc dù chỉ là cây có tuổi thọ vài trăm năm, nhưng toàn thân đều là bảo bối. Dùng nó để luyện chế phi kiếm, không chỉ cứng cỏi linh động, còn có thể chịu đựng được lượng năng lượng lớn mà không bị hư hại, đồng thời, bởi vì bản thân nó chính là linh vật, cho nên thần hồn khống chế sẽ càng thêm thuận tay.
Lạc Thanh Chu nghe vậy đang định nói chuyện, Nguỵêt tỷ tỷ lại bổ sung thêm vài câu:
- Có một số Thiên Địa Linh Thụ thuộc về bảo vật tiên thiên, vừa sinh ra đã là thiên địa linh bảo, không cần đợi đến trăm năm ngàn năm cũng đã rất trân quý. Dùng nó để luyện chế phi kiếm, có thể huyết mạch tương liên cùng thần hồn, thần hồn thăng cấp, nó cũng sẽ thăng cấp, hơn nữa mỗi lần thăng cấp, có lẽ còn thức tỉnh kỹ năng mới.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc nói:
- Lợi hại như vậy?
Hắn lại vội vàng nói:
- Long nhi, Nguyệt tỷ tỷ, vậy các ngươi biết chỗ nào có Thiên Địa Linh Thụ không?
Long nhi cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Công tử, trân bảo hiếm có như vậy, đã sớm bị người ta cướp sạch. Người khác cho dù có được, cũng sẽ không nói.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu lại nhìn về phía bên cạnh.
Nguyệt tỷ tỷ trầm mặc một chút, nói:
- Tiên Vân Các có một gốc linh thụ bình thường, chỉ có trăm năm tuổi. Nếu ngươi thực sự không thể tìm thấy, ngươi cũng có thể miễn cưỡng sử dụng nó.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, đột nhiên suy nghĩ gốc cây Huyền Thiên Ngọc Nữ Thụ của Đoan Vương phủ, vội vàng hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ, Huyền Thiên Ngọc Nữ Thụ có thuộc Thiên Địa Linh Thụ không?
Nguyệt tỷ tỷ nhìn hắn một cái, nói:
- Có, nhưng cũng chỉ là linh thụ bình thường nhất, hơn nữa phải xem tuổi cây, dưới năm trăm năm, sẽ không có hiệu quả.
Lạc Thanh Chu khẽ nhíu nhíu mày, lại hỏi:
- Vậy còn những tài liệu khác thì sao?
Nguyệt tỷ tỷ âm trầm nói:
- Ngoại trừ ba thứ này, những tài liệu khác ở chỗ ta đều có đủ.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng thật sâu, không nói lời cảm kích, thở dài một hơi, nói:
- Nếu không, ta vẫn nên tu luyện công pháp khác trước, ba loại tài liệu này, để ta từ từ tìm kiếm.
Nguyệt tỷ tỷ xoay người, tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nói:
- Tuỳ ngươi.
Long nhi vội vàng nói:
- Công tử, tỷ tỷ, chúng ta nên ăn cơm đoàn viên thôi nào, vừa ăn vừa tán gẫu. Tỷ tỷ có thể ngồi bên cạnh xem chúng ta ăn là được.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật một chút.
Tiểu Long Nữ này tuy nói không sai, nhưng cũng quá...
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi lại đây ngồi, ta còn có chút vấn đề muốn hỏi ngươi.
Lạc Thanh Chu đành phải thêm một câu nữa.
Nguyệt tỷ tỷ lại đứng trước cửa sổ một lát mới xoay người nhìn bọn họ nói:
- Các ngươi ăn đi, ta đi xem thân thể trong quan tài băng.
Nói xong, nàng lạnh lùng rời đi.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng, đang do dự có nên đi theo hay không, lại nhìn thấy Long Nhi ngồi ở trước một bàn thức ăn, hắn dừng một chút, đi đến trước bàn ngồi xuống, nói:
- Long nhi, chúng ta ăn thôi. Dù sao chỉ có thần hồn của Nguyệt tỷ tỷ tới, ăn không được, không cần phải để nàng ngồi ở chỗ này xấu hổ.
Long nhi cười nói:
- Cũng đúng.
Long nhi vội vàng nâng bầu rượu lên, giúp hắn rót một chén rượu, lại rót cho mình một chén rượu, sau đó bưng chén rượu lên nói:
- Công tử, Long nhi kính ngươi một chén, chúc công tử sớm tìm được những tài liệu luyện kiếm kia, chúc công tử vĩnh viễn bình an, khỏe mạnh!
Lạc Thanh Chu cũng nâng chén rượu lên, chạm vào chén của nàng, nói:
- Cảm ơn.
Hai người uống một hơi cạn sạch.
Long nhi ngồi xuống bên cạnh hắn, ôn nhu giúp hắn gắp thức ăn.
Lạc Thanh Chu ăn mấy miếng, hỏi:
- Long nhi, ngươi có biết hai vật liệu khác không?