Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1969: Đêm tập kích hoàng cung, cao thủ tông sư (2)




Chuột ngọc treo ở bên hông hắn cũng loé lên hào quang mạnh mẽ hơn, hiển nhiên nó cũng cảm thấy cố hết sức.

Thật vất vả mới tới được vòng ánh sáng màu vàng kim kia, hắn lập tức vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào màn hào quang một chút, trên màn hào quang liền nổi lên một tầng gợn sóng, tia sáng lóe lên, ngón tay hắn cũng không thể nào có thể xuyên thấu được.

Lúc này hắn càng thêm khẳng định, nơi này chính là nơi Hoàng đế nghỉ ngơi.

Đạo kết giới này kiên cố và mạnh hơn những kết giới trước rất nhiều, nếu hắn muốn xông vào, khẳng định phải tốn không ít sức mới có thể xuyên thấu qua được, nhưng rất có thể sẽ sinh ra một vài dấu vết, khiến người phía trên phát hiện.

Hơn nữa tại chỗ hắn đang đứng chắc chắn còn đặt bảo vật chuyên nhằm vào Thổ Hành Thuật, mới ở bên ngoài màn hào quang này thôi mà hắn đã cảm thấy rất khó để di chuyển, nếu như tiến vào bên trong màn hào quang, chỉ sợ nửa bước khó đi.

Đến lúc đó bị người phát hiện, chẳng phải sẽ trở thành cá trên thớt ngoan ngoãn đợi người ta đến xử lý sao?

Cho nên, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, chỉ có thể đi xuống mặt đất trước, sau đó từ mặt đất lẻn vào phòng.

Hắn không dám chần chờ, sau khi quyết định, lập tức thúc dục nội lực trong cơ thể, kích phát Thổ Hành thuật của chuột ngọc ở bên hông, cố hết sức di chuyển lên phía trên.

Toàn bộ cơ thể giống như bị rơi vào bùn, di chuyển cực kỳ khó khăn.

Tốc độ chuột ngọc hấp thu nội lực của hắn cũng càng ngày càng nhanh, mỗi lần tiến lên một bước, đều phải tiêu hao một lượng lớn năng lượng.

Nhưng không sao, nội lực trong đan điều của hắn cực kỳ nhiều, lượng tiêu hào này hoàn toàn không đáng để nhắc tới.

Rất lâu sau, hắn đi tới vị trí dưới lòng đất cách mặt đất bảy tám thước.

Hắn ngừng lại rồi cẩn thận quan sát bốn phía một phen, lại nghe động tĩnh phía trên một chút, mới tiếp tục cẩn thận di chuyển lên trên.

Năm mét!

Bốn mét!

Ba mét!

Cho đến một mét cuối cùng, hắn tiếp tục ngừng lại, ánh mắt xuyên thấu qua phiến đá phía trên, nhìn về phía mặt đất.

Mặt đất tối tăm, im lặng.

Một cây cột lớn màu đỏ thẫm dựng thẳng bên cạnh, phía trước cột là một lan can.

Đây là một lối đi.

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân rất nhỏ mà chỉnh tề đột nhiên truyền đến từ đỉnh đầu hắn!

Lạc Thanh Chu thầm rùng mình, lập tức nín thở ngưng thần, thu liễm khí tức toàn thân cùng ánh sáng của chuột ngọc, không nhúc nhích âm thầm trốn dưới lòng đất.

Một đội thủ vệ tay cầm chuôi đao bên hông, thần sắc nghiêm trang đi qua hành lang dài trên đỉnh đầu, rất nhanh đã đi xa.

Lạc Thanh Chu lại ở dưới lòng đất chờ đợi một hồi, thấy bên ngoài không có bất kỳ động tĩnh gì nữa mới lặng lẽ ngóc đầu lên.

Trên mặt hắn đeo mặt nạ Hắc Hổ, dáng người cũng đã được ngụy trang, ánh mắt xuyên thấu qua lỗ nhỏ trên mặt nạ, nhìn về phía hành lang dài xung quanh.

Thấy không có gì khác thường, hắn lập tức đi lên từ dưới lòng đất, lách người trốn ở phía sau cột, tựa như một cái bóng, lặng yên không một tiếng động.

Hắn nhìn về phía phòng ốc phía trước, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.

Hắn ở ngay đây.

Đang lúc hắn muốn nhấc chân tới gần, bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh già nua mà lơ lửng:

- Bằng hữu, dưới lòng đất có thể chạy loạn, nhưng ở mặt đất này, cũng không thể đi lung tung.

Lạc Thanh Chu thầm kinh hãi, lập tức xoay người đánh ra một quyền.

- Ọ…ọ…

Ngay trong nháy mắt đánh ra một quyền, sau lưng hắn lại xuất hiện một đầu hư ảnh ngưu ma, đồng thời lại vang lên một tiếng trâu ọ vang dội!

Ngưu Ma thần công!

Oanh!

Hắn ra ra một quyền trực điếp đập vào trên ngực của thân ảnh kia!

Nhưng lồng ngực kia giống như được đúc từ kim cương, không chút nhúc nhích, đồng thời còn truyền đến một cỗ lực phản chấn khủng bố, trong nháy mắt chấn động khiến cánh tay hắn tê dại!

Phanh!

Thân ảnh kia nhẹ nhàng đánh ra một quyền, không ngờ lại không để ý đến hào quang hộ thể ở vòng tay Lạc Thanh Chu, nhìn thì chậm nhưng lại khiến hắn căn bản không kịp tránh né, trực tiếp đánh vào lồng ngực hắn.

Một cỗ lực lượng khủng bố, đột nhiên từ trên nắm đấm kia nổ tung!

Oanh!

Lạc Thanh Chu trực tiếp bị cỗ lực lượng đáng sợ này đánh bay ra ngoài, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, còn chưa rơi xuống đất, cổ họng đã cảm nhận được vị ngọt, ‘Phụt’ một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Thân ảnh kia ‘A’ một tiếng, hình như cũng cảm thấy ngoài ý muốn:

- Quả thật rất to gan, không ngờ tu vi chỉ mới là Đại Võ Sư hậu kỳ, nhưng lực phòng ngự này cũng không tệ.

Hắn ta còn chưa dứt lời, thân ảnh đã quỷ mị đến trước mặt Lạc Thanh Chu, không đợi Lạc Thanh Chu rơi xuống đất, lại vươn ra, chộp về phía cổ họng Lạc Thanh Chu!

Lạc Thanh Chu có thể nhìn thấy rõ ràng móng vuốt của hắn ta duỗi tới, rõ ràng cảm thấy mình có thể tránh né