Nam tử mập mạp thấy một màn này, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không chút do dự, cuống quít thu hồi đại đao trong tay, xoay người bỏ chạy!
Ngay cả lão đạo sĩ cũng bị tiêu diệt trong một kích, sao hắn lại dám ở lại.
Trong lòng hắn nhịn không được chửi ầm lên, lão đạo sĩ rõ ràng nói phân hồn của tên trộm này bị diệt, thân thể trọng thương, hiện tại ngay cả một gã võ sinh cũng đánh không lại, sao vẫn hung dữ đáng sợ như vậy?
- A!
Phía sau hắn đột nhiên bay tới một cỗ kình phong.
Nam tử mập mạp hoàn toàn không dám dừng lại, chỉ đành vung đại đao trong tay lên, trở tay chém về phía sau.
Oanh.
Khiến hắn kinh hồn sợ hãi chính là, đại đao bảo bối của hắn ngay cả một kích cũng không chịu nổi, lập tức bị đứt gãy!
Phanh.
Kình phong phía sau gào thét đánh tới, nặng nề nện vào lưng hắn, trực tiếp khiến hắn nằm sấp trên mặt đất.
Hắn không hề có bất kỳ chần chờ gì, lập tức vứt bỏ thân thể, thần hồn xuất khiếu, cầm con chuột ngọc kia, dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía vách tường bên cạnh.
Dưới sự thúc giục của hồn lực, hào quang chuột ngọc chợt lóe, bao phủ toàn bộ thần hồn của hắn.
Xuyên Sơn Thử này chính là pháp bảo lừng lẫy của Hợp Hoan Tông, có thể thoải mái xuyên qua dưới lòng đất, hơn nữa tiêu hao rất ít nội lực và hồn lực.
Chỉ cần hắn tiến vào vách tường, với tốc độ của Xuyên Sơn Thử này, hắn đương nhiên sẽ an toàn.
Nhưng đầu hắn vừa muốn đâm vào vách tường, một thanh phi kiếm đen kịt như mực đột nhiên từ trong vách tường bay ra, trong nháy mắt xuyên qua đầu hắn, đâm vào hồn tâm của hắn!
- A——-.
Hắn hét ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, lại cắn răng, nhịn đau tiếp tục chui vào vách tường.
Trước mắt tối sầm, đầu hắn rốt cục chui vào thành công.
Đang lúc hắn cho rằng thần hồn của mình sắp chạy thoát, lại đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người vô lực, quay đầu nhìn...
Thân thể dưới cổ hắn, đã tách rời khỏi đầu, đang dần hoá thành tro tàn trong lôi điện màu tím thô to kia.
Mà cái đầu còn lại của hắn cũng chỉ có thể dần dần tan đi, hoá thành hư vô!
Hào quang trên con chuột ngọc kia tối dần, rơi xuống từ giữa không trung.
Lạc Thanh Chu đưa tay tiếp nhận, cẩn thận quan sát một chút, thúc dục nội lực, từ lòng bàn tay nhập vào chuột ngọc, lập tức chuột ngọc sáng lên hào quang.
Hắn nhanh chóng bị ánh sáng của chuột ngọc bao phủ, vách tường bên cạnh hắn liền biến thành trong suốt.
Tuyệt vời.
Hắn thầm mừng rỡ, cất chuột ngọc đi trước, lại dùng phi kiếm chém đứt đầu thân thể nam tử mập mạp, vốn định điều tra thân thể hắn ta nhưng hắn do dự một chút, cuối cùng quyết định không đụng vào, trực tiếp lấy Hoá Thi Phấn ra rắc lên trên thi thể.
Sau đó, hắn đi vào hang động rắc Hoá Thi Phấn lên thi thể lão đạo sĩ kia.
Đúng lúc này, viên ngọc trên người lão đạo sĩ đột nhiên loé lên rồi vỡ vụn.
Trong lòng hắn nhảy dựng, không dám ở lại nữa, cũng không dám tùy tiện lấy đồ khác, lập tức xóa đi toàn bộ dấu vết trong huyệt động, rồi lấy ra con chuột ngọc kia, thúc dục nội lực, chui vào vách tường bên cạnh.
Trong lòng đất không biết hướng.
Hắn đi dạo dưới lòng đất không có mục đích, so với tốc độ mà lúc trước Tiểu Nguyệt mang theo hắn lại nhanh hơn rất nhiều.
Hắn suy nghĩ một chút rồi lại lấy bảo điệp đưa tin ra, thông báo tình huống nơi này cho Tiểu Nguyệt, bảo nàng không cần tới nữa.
Trong khi đó.
Khi thần hồn của lão đạo sĩ bị tiêu diệt, Tử Kim đạo nhân đang bồi hồi đứng trên phế tích Tử Kim Quan, đột nhiên sắc mặt biến đổi, lập tức quát với một lão đạo sĩ khác bên cạnh:
- Đi! Xuống lòng đất!
Lão đạo sĩ kia sửng sốt một chút, lập tức đi theo phía sau.
Mà Lạc Thanh Chu lúc này vẫn nhanh chóng di chuyển dưới lòng đất, rời xa khỏi giếng nước kia.
Hắn nghĩ cứ đi về phía trước mà không có phương hướng cũng không phải là biện pháp, lại di chuyển thêm một đoạn nữa, hắn bắt đầu cẩn thận di chuyển lên trên.
Một hồi lâu, đất phía trên trở nên ngày càng khô hơn.
Lại di chuyển lên trên khoảng mấy trăm mét, hắn đột nhiên xuyên qua phần đất phía trên, thấy được ánh sáng.
Ra rồi!
Hắn lập tức thả chậm tốc độ của mình và tiếp tục di chuyển một cách cẩn thận về phía trước.
Cuối cùng, đầu của hắn lộ ra khỏi mặt đất.
Lúc này, bên ngoài bóng đêm đã dày đặc, một vầng trăng cô đơn treo trên bầu trời đêm.
Hắn quay đầu, quan sát xung quanh, đột nhiên nhìn thấy tường thành phía trước.
Phía trước không ngờ là hoàng cung.
Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân chỉnh tề tiếp cận về phía hắn.
Hắn quay đầu nhìn, một đội binh lính tuần tra cầm trường thương, đang chạy bộ về phía này.
Hắn lập tức lui vào lòng đất, nhanh chóng di chuyển về phía sâu dưới lòng đất rồi mới dừng lại, nín thở ngưng thần, thu liễm khí tức.
Lại chờ đợi một hồi, đang lúc hắn đang suy nghĩ nên làm thế nào, bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên rung lên.