- Chỉ có hai chúng ta, ngươi chắc chắn rằng sau khi tìm thấy hắn ta, sẽ có cách xử lý hắn chứ?
Trong mắt lão đạo sĩ lộ ra một tia lạnh lẽo, nói:
- Hắn thừa dịp cao thủ đứng đầu Tử Kim Quan chúng ta không ở đây mà đột nhiên đánh lén đắc thủ, hơn nữa còn dùng mê dược. Đương nhiên, thực lực của hắn quả thật rất mạnh, hẳn là thể hồn song tu, thân thể ở cảnh giới Đại Võ Sư, thần hồn thậm chí có thể ở Phân Thầnh cảnh.
Vừa nghe lời này, sắc mặt nam tử mập mạp đột nhiên biến đổi:
- Dương điện chủ, ngươi không phải cố ý hãm hại ta đấy chứ? Hung thủ lợi hại như vậy, ngươi chắc chắn hai chúng ta có thể giải quyết được?
Lão đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bần đạo nếu dám đi xuống, đương nhiên có nắm chắc. Đêm đó hai sư đệ của bần đạo đuổi theo, lúc bị phản sát, trong đó một gã sư đệ đã khiến thần hồn của đối phương bị tổn thương nặng. Theo một võ giả trên tường thành tận mắt nhìn thấy, phân hồn của đối phương trực tiếp bị vị sư đệ ta chém giết tại chỗ. Thượng nhân cũng tu hồn, hẳn cũng biết dưới tình huống này, thực lực của đối phương cho dù mạnh hơn nữa, trong một tháng này cũng sẽ cực kỳ suy yếu. Bất kể là thân thể hay thần hồn, lúc này có lẽ đã ngay cả võ sinh bình thường cũng đánh không lại.
- Đương nhiên, nếu kéo dài thêm vài ngày nữa, sẽ khó nói.
Nam tử mập mạp nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, nói:
- Nếu thật sự là như vậy, hiện tại thật sự là thời cơ tốt nhất để đi tìm hắn. Lúc này mới qua ba ngày, mặc dù trên người hắn có linh đan diệu dược, mặc dù hắn có cao thủ khác hỗ trợ, cũng tuyệt đối không có khả năng khôi phục nhanh như vậy. Dương điện chủ, vậy khi nào chúng ta xuất phát?
Lão đạo sĩ nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, nói:
- Tối nay.
Lập tức lại nói:
- Yên tâm đi, sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian, bần đạo đã biết được vị trí của hắn.
Nam tử mập mạp cười hắc hắc, nói:
- Nếu quý Quan chủ biết, chỉ sợ sẽ tức điên lên. Nhưng vì nghe nói Thông Thiên đỉnh là pháp bảo cực phẩm, quả thật đáng giá.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh nũng nịu:
- Khách nhân, thiếp thân có thể tiến vào không?
Tia dâm loạn trong mắt nam tử mập mạp chợt lóe, nhìn về phía lão đạo sĩ cười hắc hắc nói:
- Dương điện chủ, có hứng thú cùng nhau sao?
Lão đạo sĩ liếc hắn một cái, đứng lên, thân ảnh chợt lóe, rời đi từ cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc.
Hoàng cung, Dao Hoa cung.
Trong thư phòng, Nam Cung Hỏa Nguyệt thân mặc váy áo đỏ rực, một đôi chân ngọc xinh đẹp tuyết trắng thon thả lộ ra, nàng đang ngồi ở trước bàn, lật xem thư truyền đến từ biên cảnh.
Mãi đến canh ba, nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng đêm bên ngoài.
- Đêm nay còn muốn đi tìm hắn sao?
Nàng hơi nhíu mày, suy nghĩ mỗi lần đi đều biến thành bộ dáng xấu hổ hèn mọn kia, suy nghĩ khả năng lại muốn đối khẩu với hắn...
- Oẹ—— ghê tởm!
Hang động dưới lòng đất, một mảnh tối đen.
Ngọn nến ở đầu giường đã tắt từ lâu.
Thần hồn Lạc Thanh Chu xuất khiếu ngồi trên giường, lúc này toàn bộ thần hồn đều tản ra một tầng ánh sáng màu vàng, lực lượng trong cơ thể mãnh liệt di động, giống như hồng thủy, tựa hồ muốn tìm một cái miệng để trút ra.
Hắn đã đột phá.
Từ Phân Thần cảnh sơ kỳ, đột phá đến Phân Thần cảnh trung kỳ, cảm giác toàn bộ thần hồn giống như có nhiều thứ hơn, nhưng thân thể nhẹ như khói.
Nhưng sau khi đột phá, năng lượng trong cơ thể hắn vẫn chưa bình tĩnh lại, thần hồn của hắn cũng không có tiến vào trạng thái suy yếu, ngược lại càng thêm phấn khích cường đại, muốn bộc phát ra.
Nhưng ở nơi này, nên bộc phát như thế nào đây?
Chẳng lẽ muốn tìm Tiểu Nguyệt...
Đột nhiên, thần sắc hắn khẽ động, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài hang động tối tăm.
Trong không khí ẩm ướt, đột nhiên có thêm một mùi phấn son.
Đương nhiên đó không phải là Tiểu Nguyệt.
Lúc Lạc Thanh Chu ở Linh Thiền Nguyệt cung đã ngửi thấy rất nhiều hương hoa, trong không khí chỉ cần có thêm một chút mùi hoa, hắn đã có thể ngửi được rõ ràng từ cách đó rất xa.
Có một người lạ đến gần!
Hắn lập tức xuống giường, thu toàn bộ giường lớn vào trong nhẫn trữ vật rồi tới góc cửa trốn.
Trong hang động, một mảnh tối tăm.
Lúc này, bên ngoài thông đạo, đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ.
Bởi vì gần giếng nước, mặt đất ẩm ướt, âm thanh tiếng bước chân sẽ rất đặc biệt, ngay cả khi đi nhẹ, trong lòng đất yên tĩnh này, cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Huống chi, thính lực của Lạc Thanh Chu bây giờ không tầm thường.
Hai người.
Hắn không thần hồn xuất khiếu, mà chậm rãi nắm chặt nắm tay, nội lực trong đan điều, năng lượng trong huyệt khiếu, đều tập trung đến cánh tay.
Trong thông đạo đen kịt, một tia sáng yếu ớt loé lên.