Nhưng trên người nàng vẫn tản ra một tầng vầng sáng, cho dù là gần ngay trước mắt vẫn mông mung mơ hồ như cũ.
Lạc Thanh Chu phức tạp nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, không khỏi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, da thịt mềm mại, trơn nhẵn, chỉ cần bóp nhẹ là có thể tạo ra vết tích, là da thịt thiếu nữ, dáng người và y phục này, không phải nam nhân, cũng không phải lão nhân, mặc dù xấu một chút, cũng không sao cả.
Thần hồn nóng rực, bắt đầu dần dần lui đi.
Cuối cùng vẫn còn thiếu một chút, còn thiếu một chút xíu, hắn mới có thể đột phá.
Hắn quyết định nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó lại hấp thu hai giọt linh dịch thử xem, linh dịch ẩn chứa năng lượng rất cường đại, hẳn là có thể giúp hắn một tay, trực tiếp đột phá.
Hắn ôm Tiểu Nguyệt vào trong ngực, lấy bảo điệp đưa tin ra, nhìn tin nhắn vừa rồi nhận được.
Quận chúa gửi tin nhắn đến: 【 Đạo sĩ Tử Kim Quan và Cẩm Y Vệ đều đi rồi, bọn họ không tìm được gì cả, còn xin lỗi phụ vương ta, nhưng phụ vương ta vẫn nổi giận đùng đùng, chuẩn bị liên hợp với mấy vị vương gia khác, hôm nay đi vào cung gặp Thái hậu và bệ hạ cáo trạng 】 .
【 Sở Phi Dương, ngươi ở nơi đó có an toàn không? Ta rất lo lắng cho ngươi, hiện tại toàn bộ kinh đô vẫn bị phong tỏa, bọn hắn còn đang điều tra khắp nơi 】 .
Lạc Thanh Chu trả lời: 【 Quận chúa, ta không sao, có tin tức của đại ca không? 】 .
Nam Cung Mỹ Kiêu đang cầm bảo điệp đưa tin chờ hắn hồi âm, tin nhắn của hắn vừa đến, nàng liền trả lời lại: 【 Còn chưa có, trưởng công chúa nói nàng sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ tìm kiếm. Còn nữa, ngươi có thể đến Vương phủ của chúng ta không? Nơi này bọn họ đã lục soát, hẳn sẽ không tới nữa. Ta giấu ngươi ở trong phòng, không ai biết đâu 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không cần, ta ở đây rất an toàn. Quận chúa, cố gắng giúp ta tìm được đại ca, ta cảm thấy hắn có thể đã xảy ra chuyện 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Ừm, ta đã dùng tất cả các mối quan hệ để đi tìm rồi. Sở Phi Dương, ngươi bây giờ đang ở một mình sao? 】
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua thiếu nữ đang ngủ say trong ngực, trả lời: 【 Đúng vậy 】
Bên cạnh là thần hồn, hẳn không tính là một người hoàn chỉnh nhỉ?
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, nếu bây giờ ta có thể đi cùng ngươi thì tốt rồi, như vậy ngươi sẽ không cô đơn ở nơi lạnh lẽo đó 】
Lạc Thanh Chu rất áy náy, đành phải nói: 【 Quận chúa, không nói nữa, ta muốn tu luyện. Yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu, chúng ta sẽ sớm gặp nhau. 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Ừm, Phi Dương ca ca, chờ ngươi 】
Lạc Thanh Chu âm thầm thở phào một hơi.
Đúng lúc này, bảo điệp đưa tin trong tay đột nhiên sáng lên, Nguyệt tỷ tỷ gửi tin nhắn đến: 【 Thăng cấp chưa? 】 .
Lạc Thanh Chu vội vàng nói: 【 Vẫn chưa, cảm giác còn cần tích lũy thêm một ít năng lượng, hồn lực hình như cũng không đủ 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Tu luyện như thế nào rồi? 】 .
Lạc Thanh Chu nói: 【 Sử dụng linh dịch, cùng Tiểu Nguyệt trao đổi Hoả Linh khí trong cơ thể 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Trao đổi như thế nào? 】 .
Lạc Thanh Chu chậm chạp trả lời, thành thật nói: 【 Ngồi đối diện 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Còn nữa hay không? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Cũng chỉ như vậy thôi, Nguyệt tỷ tỷ còn muốn biết cái gì? 】
Suy nghĩ một chút, hắn lại trả lời: 【 Mặc dù lúc ấy thần hồn còn muốn làm chút chuyện quá đáng khác, nhưng bị ta khống chế được. Nguyệt tỷ, mặc dù làm như vậy, ta có thể lập tức thăng cấp, nhưng ta cảm thấy, nếu làm như vậy, ngươi sẽ khinh thường ta. Ta cũng sẽ xem thường bản thân mình, hơn nữa ta cảm thấy sẽ có lỗi với Tiểu Nguyệt
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nói như vậy, quả thật sẽ đột phá 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Ta không hối hận 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Còn nàng ấy thì sao? 】 .
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói: 【 Ngủ rồi 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ồ 】 .
Im lặng trong nhất thời.
Lạc Thanh Chu lại hỏi: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi lo lắng cho ta sao? 】
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Thật ra Long Nhi thích hợp với ngươi hơi là nàng 】
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi lo lắng cho ta sao? 】
Một lát sau, phía bên kia trả lời lại: 【 Long Nhi lo lắng 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta hỏi ngươi, không phải Long Nhi 】
Nguyệt tỉ: 【 Không 】
Lạc Thanh Chu nói: 【 Không lo lắng, hay là không muốn trả lời? 】
Nguyệt tỉ: 【 Không lo lắng 】
Lạc Thanh Chu: 【 ... 】
- Ca ca giống như con chó nhỏ nhỉ...
Đúng lúc này, trong ngực hắn đột nhiên vang lên một tiếng lẩm bẩm trầm thấp.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn lại, Tiểu Nguyệt đã tỉnh, đang nhìn chằm chằm bảo điệp đưa tin trong tay hắn.
Lạc Thanh Chu đẩy nàng ra.