Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 196: Tống gia tiểu thư mời




Dương Bình Nhi lại thở dài một hơi, ôm chặt nàng vào trong lòng.

Lạc Thanh Chu đi ra mấy bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn hai mẹ con, nói:

- Sắp hết năm, đợi thêm một đoạn thời gian đi.

Dừng một chút, lại bồi thêm một câu:

- Rất nhanh.

Nói xong câu đó, bước nhanh rời đi.

Dương Bình Nhi ngẩn người, nhìn bóng lưng hắn biến mất tại góc rẽ, nghi ngờ nói:

- Có ý tứ gì?

Lạc Tiểu Lâu lau nước mắt nói:

- Mẫu thân, Thanh Chu ca ca nói sắp hết năm, lúc sau tết, Thanh Chu ca ca sẽ mang theo cô dâu của hắn về Thành Quốc phủ, đến lúc đó ta có thể chơi với Thanh Chu ca ca, còn có thể nhìn thấy tân nương tử của Thanh Chu ca ca.

Dương Bình Nhi vuốt ve đầu của nàng, ánh mắt ôn nhu, cười khổ lẩm bẩm nói:

- Hi vọng như thế.

Lạc Thanh Chu đi trên đường phố, quay đầu nhìn thoáng qua.

Trên đường phố người đến người đi, rộn rộn ràng ràng, không biết có người Thành Quốc phủ phái tới hay không.

Đại phu nhân đã muốn đẩy Lạc Thanh Chu vào chỗ chết, hẳn là sẽ phái người thường xuyên theo dõi hắn, chờ đợi cơ hội?

Đối phương tâm ngoan thủ lạt, chuyện gì cũng đều làm được.

Nếu như hắn biểu hiện ra quan tâm yêu thương tiểu Lâu, chỉ sợ đến lúc đó đối phương không thể làm gì hắn lại lấy tiểu Lâu ra làm con dê thế mạng.

Nói như vậy, chỉ hại cô bé hiền lành đơn thuần kia.

Cho nên, hắn nhất định phải hạ quyết tâm.

Nhanh.

Còn một tháng nữa đến tết.

Qua hết năm, thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn.

Lầu một Tụ bảo các bán sách, loại sách nào cũng đều có, thậm chí còn có một ít cấm thư.

Lạc Thanh Chu bước vào, trước tiên ở đi dạo một hồi từng cái giá sách lầu một, thấy ngoài cửa không có người, đi lên lầu, trực tiếp đi quầy bán hàng dược thủy dùng cho luyện thịt, hao tốn sáu trăm kim tệ mua ba bình dược thủy.

Dược thủy lại lên giá.

Tiểu nhị cửa hàng rất bất đắc dĩ giải thích, gần đây vật liệu đang tăng giá, giá cả mướn luyện dược sư cũng tăng cao, không có cách nào.

Lạc Thanh Chu ngược lại không nói thêm gì.

Mặc dù giá cả đắt đỏ, mà trong bình chỉ có ba giọt dược thủy, nhưng hiệu quả rõ ràng, đáng giá.

Chờ sau khi hắn luyện thịt thành công liền có thể ra ngoài săn giết yêu thú kiếm tiền, đồng thời có thể tôi luyện kỹ năng chiến đấu.

Tin tưởng đến lúc đó thực lực sẽ tăng trưởng càng nhanh.

Tụ bảo các còn có một hạng mục phục vụ, đó là giới thiệu cho võ giả gia nhập vào một chi đội ngũ nào đó, đi ra thành săn giết yêu thú.

Đội ngũ dạng này vô luận là ra khỏi thành hay là vào thành đều không cần bất kỳ thủ tục gì, cũng không có bất kỳ người nào hỏi đến, mà từng thành viên ở bên trong đều không biết lẫn nhau là ai.

Lạc Thanh Chu mua xong dược thủy, lại hàn huyên vài câu với tiểu nhị, đi xuống lầu.

Hắn cũng không có trực tiếp đi ra ngoài, mà đi dạo lầu một một hồi, mua hai quyển sách.

Lúc đang muốn rời đi, hai thiếu nữ đột nhiên đi vào cửa hàng.

Một người trong đó có dáng người hơi thấp, tỉ lệ rất tốt, mặc một thân váy dài màu xanh, đường nét tinh tế, trên mặt chỉ có một lớp trang điểm nhẹ, dung mạo tú lệ.

Lạc Thanh Chu từng gặp qua nàng.

Thiên kim Tống gia, một trong tứ đại gia tộc Mạc Thành - Tống Tử Hề.

Lúc trước trong Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển cùng Tần nhị tiểu thư dạo hồ ngắm trăng, nàng còn ra đề cho Lạc Thanh Chu.

Hai người liếc nhau một cái.

Tống Tử Hề sửng sốt một chút, ánh mắt lập tức sáng lên, chủ động mở miệng chào hỏi:

- Lạc công tử, thật là khéo, ngươi cũng tới mua sách?

Lạc Thanh Chu lễ phép nhẹ gật đầu, giơ lên sách trong tay nói:

- Ừm, hôm nay rảnh rỗi, ra dạo chơi, thuận tiện mua hai quyển sách. Tống cô nương thì sao?

Tống Tử Hề cười nói:

- Ta cũng đến mua sách, đi dạo rất nhiều tiệm sách cũng chưa tìm được một quyển sách ưng ý.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, chắp tay, chuẩn bị cáo từ.

Tống Tử Hề vội nói:

- Đúng rồi Lạc công tử, qua mấy ngày nữa sẽ có Thi Từ Hội, cử hành ngay bên trong thuyền hoa trên sông Mạc Thủy. Ta và Vũ Lam đều nói, đến lúc đó muốn mời Lạc công tử cùng đi, hi vọng Lạc công tử có thể nể mặt.

Lạc Thanh Chu chắp tay từ chối nhã nhặn:

- Thật có lỗi, Tống cô nương, ta trong khoảng thời gian này đều ở nhà đọc sách, không có thời gian, mà ta cũng không cảm thấy hứng thú đối với những nơi như thế.

Tống Tử Hề cười nói:

- Không sao đâu, là ban đêm, sẽ không trì hoãn thời gian ban ngày đọc sách của ngươi. Đến lúc đó ta sẽ còn đến trong phủ các ngươi gọi Vi Mặc cùng đi, coi như ngươi không bồi chúng ta, cũng nên bồi tiếp Vi Mặc cùng một chỗ chứ? Thân thể nàng yếu như vậy, ngươi yên tâm nàng một mình ra ngoài sao? Dù sao ta khẳng định nàng rất muốn đi ra ngoài hít thở không khí, nếu ta nói với nàng chuyện này, nàng khẳng định sẽ cảm thấy hứng thú.