Thân ảnh xanh nhạt cũng nhìn hắn, trầm mặc không nói gì.
Đêm tối yên tĩnh.
Ngay cả tiếng gió cũng không có.
Bên trên lầu các, hai thần hồn lặng im đối mặt nhau.
Thật lâu.
Thân ảnh xanh nhạt nhàn nhạt mở miệng, vẫn như cũ là bốn chữ kia:
- Nói lại một lần.
Lạc Thanh Chu trầm mặc.
Nóc nhà lại an tĩnh hồi lâu.
Lạc Thanh Chu vốn cho rằng khăn tay tuyết trắng sẽ lần nữa bay lên, mình có thể sẽ hồn phi phách tán, thân ảnh xanh nhạt mở miệng lần nữa:
- Ngươi không sợ ta sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, đáp:
- Sợ.
Thân ảnh xanh nhạt hỏi:
- Vì sao không nghe ta?
Lạc Thanh Chu lần nữa trầm mặc.
- Tôn nghiêm? Mặt mũi? Hay là cái gì?
Lạc Thanh Chu trầm mặc như trước.
Thân ảnh xanh nhạt lại nhìn hắn chằm chằm chỉ chốc lát, mới chậm rãi nói:
- Ngươi cảm thấy vừa rồi ta là đang trừng phạt ngươi, đúng không?
Lạc Thanh Chu giật mình, trong đầu đột nhiên nghĩ đến nội dung bên trong quyển sách.
Dạ du tôi luyện, ngoại trừ gió táp mưa sa, khắp nơi du đãng, trải qua phong cảnh đêm tối ra, còn có một con đường tắt, thần hồn vỡ vụn, sinh tử tôi luyện.
Thân ảnh xanh nhạt mở miệng lần nữa:
- Ngươi bây giờ là cảnh giới dạ du, muốn tấn thăng đến cảnh giới nhật du, nếu dựa theo phương pháp ngươi bây giờ tu luyện, chí ít cần mấy tháng. Nhưng nếu như dùng viên Thủ Tháp Châu này hỗ trợ, năm ngày là đủ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ta ở bên cạnh.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, đột nhiên nghĩ đến đêm đó bị viên Thủ Tháp Châu này kém chút xé rách, hiện tại thần hồn đã cường đại hơn nhiều, lập tức giật mình, vội vàng khom người cúi đầu:
- Đa tạ tiền bối, là tại hạ hiểu lầm tiền bối.
Xem ra không uổng phí khi hắn lấy lòng mấy đêm nay.
Vị tiền bối này ngay từ đầu từ chối chỉ điểm hắn, rốt cục bắt đầu nhả ra, mà lại là tự mình trợ giúp hắn tu luyện tấn cấp.
Chỉ là...
Vì sao không nói trước một tiếng, để hắn có chuẩn bị?
Bởi vì tối hôm qua lỡ hẹn?
Cường giả lợi hại như vậy, lòng dạ làm sao...
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, lại nói:
- Có thể nói lại một lần không?
Lạc Thanh Chu lập tức chắp tay nói:
- Đương nhiên.
Làm máy lặp lại thì máy lặp lại đi.
Chỉ cần có thể trợ giúp hắn tu luyện, hắn có thể khôngăn, không uống, thậm chí không đi nặng, hai mươi bốn giờ một mực không ngừng kể chuyện, không cần dừng lại, chủng loại giống như máy hiện đại kia.
- Nói.
- Vâng, tiền bối.
Lạc Thanh Chu hồi phục tinh thần, lại tỉ mỉ nói một lần.
Đợi kể xong một lần cuối cùng, thân ảnh xanh nhạt yên lặng, không nhúc nhích, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau.
Đối phương chậm rãi mở miệng:
- Trở về đi, đêm mai tiếp tục.
Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, đang muốn cáo từ, nàng đột nhiên lại nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi tu luyện thần hồn, là giấu diếm nương tử nhà ngươi sao?
Lạc Thanh Chu sững sờ, cung kính nói:
- Đúng thế.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, hỏi:
- Vì sao?
Lạc Thanh Chu thuận miệng nói:
- Có nói hay không nói cho nàng đều không quan trọng, nàng sẽ không để ý.
Thân ảnh xanh nhạt không nói thêm gì nữa.
- Tiền bối, vậy ta đi đây?
Lạc Thanh Chu chắp tay.
Thân ảnh xanh nhạt quay mặt chỗ khác, nhìn về phía đêm tối xa xa.
Lạc Thanh Chu không dám quấy rầy nàng nữa, từ nóc nhà bay lên, nhanh chóng rời đi.
Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm, nhìn hồi lâu, biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.
Lúc Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng thần hồn quy khiếu đã rạng sáng.
Tiểu Điệp đã tới gõ cửa hai lần.
Bất quá không dám vào phòng.
Lần thứ ba, rốt cục nghe được hắn trả lời:
- Vào đi.
Tiểu nha đầu đẩy cửa ra, cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ lên đi vào trong phòng, Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lập tức sững sờ.
Tiểu nha đầu xõa tóc dài, mặc một bộ váy mỏng màu hồng, bên trong tựa hồ ngay cả cái yếm cùng quần lót cũng không có mặc, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện trong váy áo trong suốt...
- Công tử, đây là... Quần áo Tiểu Đào tỷ tỷ, đưa cho nô tỳ...
Tiểu nha đầu lên giường, chui vào trong chăn, gương mặt dán vào bộ ngực của hắn, ngượng ngùng nhỏ giọng nói.
- Cái kia... Bên trong làm sao không mặc gì?
- Tiểu Đào tỷ tỷ nói... Không cần mặc...
- Ngươi nghe công tử, hay là nghe nàng?
- A? Nô tỳ... Nô tỳ nghe công tử...
- Vậy đi mặc vào, nào có ai không mặc áo lót đi ngủ.
- Công tử...
- Nhanh đi mặc vào.
- Khò khò... Khò khò...
- ? ? ? Tiểu Điệp?
- Khò khò... Khò khò...
- ...
Ngày thứ hai.
Sau khi Lạc Thanh Chu rời giường, cảm giác thần thanh khí sảng, tinh lực càng thêm sung túc.
Xem ra tối hôm qua thần hồn tôi luyện hoàn toàn rất có hiệu quả.
Sau khi Tiểu Điệp rời giường, đi ra ngoài trước đánh răng súc miệng.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng đánh răng, gương mặt tiểu nha đầu lập tức đỏ lên, quay người qua ngượng ngùng nói:
- Công tử, tối hôm qua... Tối hôm qua nô tỳ phục vụ dễ chịu không?
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu:
- Ừm. Bất quá lần sau không cần, ta đã nói đợi thêm một năm.