Tử Hà tiên tử cười cười, không nói gì thêm.
Ánh mắt Nam Cung Dương nhìn về phía nữ tử áo xanh sau lưng nàng, cười nói:
- Vị này là phong chủ Kiếm Phong Lệnh Hồ của quý tông nhỉ, kính đã lâu, kính đã lâu.
Lệnh Hồ Thanh Trúc vẫn như cũ thần sắc nhàn nhạt, có chút thấp cúi đầu.
Lúc này, ngón tay Nam Cung Mỹ Kiêu được tay áo yểm hộ, luồng vào trong tay áo Lạc Thanh Chu, bắt đầu gãi lòng bàn tay của hắn, thấp giọng nói:
- Hảo ca ca, sư thúc nhà ngươi giống như nhận ra ngươi, thật sao?
Phía sau hai người, Bách Linh một bộ váy phấn, đang yên lặng đứng ở nơi đó, đưa mắt nhìn về phía tay áo hai người kề cùng một chỗ, trong mắt lấp lóe ánh trăng.
Lúc này, tất cả mọi người đã giới thiệu xong xuôi.
Nam Cung Dương trở lại long ỷ, tươi cười đầy mặt tuyên bố thịnh yến bắt đầu.
Thái giám đi ra bên ngoài the thé truyền lời.
Đội ngũ nhạc khí sớm đã chờ trong góc bắt đầu tấu nhạc.
Một đội vũ nữ mặc váy áo tay dài nhảy múa, dáng người nổi bật, cúi đầu, liên tục dời bước, xếp hàng nối đuôi nhau mà vào từ cửa ra vào, bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc...
Dưới làn váy lụa mỏng vậy mà cũng không có mang giày, lộ ra từng đôi chân ngọc thiếu nữ trắng nõn.
Giờ khắc này, Lạc Thanh Chu rõ ràng cảm thấy có vài ánh mắt đột nhiên nhìn về phía mình.
Trong lòng bàn tay đột nhiên một ngứa, bên tai truyền đến tiếng hừ lạnh của quận chúa:
- Xem được không?
Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Bách Linh đứng ở phía sau cũng đang nhìn hắn, hơn nữa còn có chút nheo lại con ngươi, thần sắc trên mặt có chút không đúng.
Thấy hắn nhìn đến, ánh mắt Bách Linh xuyên qua từ bên cạnh hắn, nhìn về phía vũ nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa ở giữa, yên lặng, một mặt bình tĩnh.
Lạc Thanh Chu đột nhiên lui lại một bước, né tránh ngón tay của quận chúa trêu chọc, tay trong tay áo đột nhiên cầm tay nhỏ của Bách Linh sau lưng, thấp giọng nói:
- Xem được không? Nhớ kỹ nhìn cẩn thận một chút, chờ sau khi trở về, nhảy cho cô gia nhìn.
Bách Linh có chút híp con ngươi, không nhúc nhích, không nói một lời.
Lúc này, Nam Cung Dương bưng chén rượu lên, cười nói:
- Có rượu có thơ mới có thể trợ hứng. Mấy vị vương tử vừa rồi không phải nói muốn luận bàn một chút thi từ sao? Hiện tại để trẫm ra trước một đề đi, đương nhiên, trẫm còn đưa ra một phần thưởng mới được.
Nói rồi, từ trong ngực móc ra một khối ngọc bội, cười nói:
- Người thắng trận đầu tiên, trẫm sẽ ban thưởng cho hắn khối Kỳ Lân ngọc này.
Tân khách phía dưới, đều reo hò lớn tiếng khen hay.
Lúc này, phía sau bức rèm che buồng trong, âm thanh của Thái hậu truyền đến:
- Bệ hạ, để Uyển nhi cũng ra ngoài thử một chút đi. Nếu Uyển nhi thắng Kỳ Lân ngọc này, ngươi cũng không thể đòi trở về nha.
Nam Cung Dương cười ha ha một tiếng, nói:
- Mẫu hậu yên tâm, nếu Uyển nhi tỷ tỷ thắng, tự nhiên phần thưởng sẽ thuộc về nàng, trẫm cũng không phải người nhỏ mọn.
Lập tức, hắn đột nhiên lại nhìn rèm châu phía sau, cười nói:
- Hoàng tỷ, ngươi cũng phái một người tham gia náo nhiệt đi nào?
Sau rem châu.
Một bộ váy đỏ, như ẩn như hiện.
Nam Cung Dương vừa dứt lời, liền truyền đến giọng nhàn nhạt của Trưởng công chúa:
- Không cần.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong đại điện đều cẩn thận từng li từng tí nhìn lén qua.
Vương tử Đại Mông đế quốc Cách Lôi thì lộ ra ánh mắt lửa nóng, không chút kiêng kỵ nhìn về phía bên trong, mở miệng nói:
- Bệ hạ, sao không để Trưởng công chúa ra gặp một lần? Nghe nói Trưởng công chúa từ nhỏ lớn lên trên chiến trường, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, so với nam nhi chúng ta còn muốn dũng cảm hơn, hiện tại cần gì phải trốn ở bên trong giống như tiểu nữ nhân.
Nam Cung Dương cười nói:
- Cách Lôi vương tử an tâm chớ vội, thời điểm đến, hoàng tỷ tự nhiên sẽ đi ra.
Lập tức, mắt hắn lại sáng lên, nói:
- Thế này đi, luận bàn thi từ sau đây, nếu như đệ nhất tài tử quý quốc có thể thắng liên tiếp ba trận, trẫm sẽ để hoàng tỷ ra gặp mặt các vị quý khách một lần, như thế nào?
Vương tử Đại Mông đế quốc lập tức giơ lên nắm đấm nói:
- Một lời đã định!
Lập tức quay đầu nói với thanh niên dáng người to lớn sau lưng:
- Tô Đồ, nhờ vào ngươi.
Thanh niên to lớn kia tự tin cười một tiếng, chắp tay nói:
- Ngũ vương tử yên tâm, thuộc hạ ổn thỏa để ngài đạt được ước muốn.
Cách Lôi nghe xong, lập tức không hề cố kỵ cười lên ha hả.
Thành viên hoàng thất Đại Viêm ngồi ở đối diện và những công huân đại thần đều khẽ nhíu mày, có người trong ánh mắt lộ ra tức giận.
Phía sau bức rèm che, trong mắt đạo hồng ảnh kia cũng hiện lên một đạo hàn mang.
Thái hậu nghe vậy, nhíu nhíu mày, tựa hồ muốn nói cái gì ra ngoài, lại nhịn được.