Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1823. Đang nhớ ngươi (3)




Tiểu Nguyệt: Được rồi, nhục thân ta vẫn không có cách nào tiếp nhận, ngẫm lại bộ hình tượng kia đều đáng sợ. Sư tỷ, ngươi cũng không thể vụng trộm nói cho hắn biết đó

Trong màn trướng, thiếu nữ thu hồi bảo điệp đưa tin, không tiếp tục trả lời.

Nàng vẫn như cũ an tĩnh ngồi ở trong góc, thẳng đến nến đỏ trên đầu giường thiêu đốt xong, cả phòng lâm chìm bóng đen...

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Tống Như Nguyệt đã đi tới Mai Hương uyển, thúc giục bọn hắn nhanh rời giường.

Chậm thêm chút không hay, rất nhiều người tiến vào nội thành, xe ngựa căn bản khó mà thông hành.

Châu nhi đi mở cửa sân.

Thu nhi thì đến trước phòng gõ cửa, nhẹ giọng hô:

- Cô gia, tiểu thư, nên dậy, phu nhân đã tới.

Lạc Thanh Chu từ trong mộng tỉnh lại, cùng Tần nhị tiểu thư trong ngực nhìn nhau một hồi, rút tay khỏi bên trong cái yếm của nàng, nói:

- Nàng dậy khi nào?

Tần nhị tiểu thư khẽ cười nói:

- Dậy rất lâu rồi, một mực đang nhìn chàng ngủ. Thanh Chu ca ca, có phải chàng gặp được mộng đẹp gì hay không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không có.

Tần nhị tiểu thư cười nói:

- Không có sao? Thế nhưng trong miệng chàng vừa nói chuyện, tay ở một bên thì nắm vuốt đây, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.

Lạc Thanh Chu cứng một chút, nói:

- Ta nói cái gì rồi?

Tần nhị tiểu thư nói:

- Thỏ thỏ, thỏ thỏ... Để cho ta lại chơi một hồi...

Lạc Thanh Chu: - ...

Tần nhị tiểu thư lại nói:

- Đúng rồi Thanh Chu ca ca, ta còn nghe được chàng gọi Nguyệt tỷ tỷ.

- Làm sao có thể!

Lạc Thanh Chu lập tức ngồi dậy, một bên mặc quần áo, một bên nghiêm túc nói:

- Nàng đừng vu khống ta! Ta và Nguyệt tỷ tỷ trước đó thanh bạch, không thẹn với lương tâm, ta đụng cũng không có đụng qua nàng, làm sao có thể nằm mơ bóp nàng.....

Tần nhị tiểu thư ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, nói:

- Thanh Chu ca ca, không đánh đã khai nha. Người ta lại không có nói hai câu nói kia liền cùng nhau mà, chàng tối hôm qua hô Nguyệt tỷ tỷ, sáng nay chơi thỏ thỏ, kêu là... tiểu Bách Linh.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Nói bậy! Chớ có vu khống bản phu quân.

Hắn vén chăn lên, xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo.

Tần nhị tiểu thư xõa tóc dài, từ trong chăn ngồi dậy, dây nhỏ phía sau đã mở ra, cái yếm trước ngực cơ hồ trượt xuống, lộ ra da thịt tuyết trắng cùng một đôi bánh bao cao ngất nửa chặn nửa che, nói khẽ:

- Thanh Chu ca ca, chàng hôm nay có mang theo Hạ Thiền?

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Không mang theo, quá nhiều người, nàng sẽ không được tự nhiên.

Tần nhị tiểu thư cười nói:

- Thế Thanh Chu ca ca mang theo tiểu Bách Linh đi, nàng thế nhưng là thích náo nhiệt nhất.

Lạc Thanh Chu chải tóc nói:

- Không mang theo Thiền Thiền, tự nhiên cũng sẽ không mang Bách Linh, miễn cho Thiền Thiền tức giận.

Tần nhị tiểu thư nghe vậy, khẽ thở một hơi, nói:

- Chàng chỉ quan tâm cảm nhận của Hạ Thiền, nhưng lại chưa bao giờ quan tâm qua cảm nhận của Bách Linh, đúng không?

Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:

- Bách Linh hoạt bát sáng sủa, không giống Thiền Thiền.

Tần nhị tiểu thư nói:

- Thế nhưng Bách Linh cũng là nữ hài tử, cũng cần có người quan tâm nàng, có người quan tâm nàng, có người nói chuyện cùng làm việc đều suy nghĩ đến nàng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, trầm mặc một chút, nói:

- Ta nhìn không thấu Bách Linh.

Tần nhị tiểu thư giật mình, nói:

- Cái gì nhìn không thấu?

Lạc Thanh Chu nhún vai, không có trả lời, đi đến bên giường, giúp nàng buộc lại cái yếm, vuốt ve đầu của nàng một chút nói:

- Thời gian còn sớm, nàng ngủ tiếp đi, hôm nay có thể cùng đại tiểu thư đi Tây Hồ dạo chơi. Đoán chừng ngoại thành không có người nào, vừa hay các nàng có thể yên lặng đi du ngoạn, nhớ kỹ để Thiền Thiền cùng Bách Linh bồi tiếp.

Tần nhị tiểu thư ôm hắn, dán chặt vào thân thể của hắn nói:

- Thanh Chu ca ca, chàng hôm nay tiến cung, sẽ có chuyện sao?

Lạc Thanh Chu vuốt ve mái tóc của nàng nói:

- Sẽ không.

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Thời gian còn chưa tới. Vừa hay, ta có thể thừa cơ nhìn trong cung, cùng từng cao thủ môn phái. Nếu có cơ hội, sẽ còn nhìn một chút Trưởng công chúa.

Tần nhị tiểu thư ngẩng lên gương mặt thanh lệ nói:

- Hôn hôn…

Trong lòng Lạc Thanh Chu nhu tình như nước, cúi đầu xuống, hôn xuống miệng nhỏ của nàng.

Hai người ôm cùng một chỗ, lại hôn hồi lâu, Tống Như Nguyệt chờ ở bên ngoài rốt cục nhịn không được tự mình đến gõ cửa hô:

- Thanh Chu, ngươi còn ở bên trong lề mề cái gì? Không đi thì sẽ rất trễ.

Lạc Thanh Chu lúc này mới nhớ nhạc mẫu đại nhân còn chờ ở bên ngoài.

- Đến rồi!

Hắn vội vàng buông Tần nhị tiểu thư ra, lau miệng, bước nhanh đi qua mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Tống Như Nguyệt hôm nay mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, bên ngoài khoác lên áo lông chồn thật dày, bên trên gương mặt xinh đẹp tuổi trẻ tô son điểm phấn, trên người còn hun huân hương nhàn nhạt, còn đổi khuyên tai, vật trang sức, quả thực ăn mặc tỉ mỉ một phen.