Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1807. Thông gia cùng hòa thân (1)




Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Quả nhiên, nhị tiểu thư vẫn không nỡ để hắn đi xấu mặt cùng mất mặt.

- Tốt, ta đã biết.

Hắn sung sướng đáp ứng.

Thu nhi lại hỏi:

- Đúng rồi cô gia, Tiểu Điệp thế nào? Làm sao vừa về đến liền vào nhà nằm xuống, thân thể không thoải mái sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không sao đâu, có thể là buổi chiều giúp ta mài mực, mệt không chịu nổi.

Thu nhi ‘A’ một tiếng, không tiếp tục hỏi nhiều.

Lạc Thanh Chu tùy tiện ăn cơm tối một chút, lại ở trong thư phòng quan sát một hồi tình huống trong nhẫn chứa đồ, ra cửa.

Lúc này, màn đêm đã bao phủ xuống.

Một vòng trăng bạc thăng lên giữa không trung, cô tịch mà thanh lãnh. Tuyết đọng trên đất còn chưa tan hết, đi ở phía trên, tư tư rung động.

Không bao lâu, hắn đã tới Linh Thiền Nguyệt cung.

Bên trong tiền viện yên tĩnh im ắng.

Hắn đi tới cửa trước, đang muốn gõ cửa, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía hòn non bộ sau lưng.

Dưới một cây đại thụ cạnh hòn non bộ, một thân ảnh đơn bạc nhỏ yếu đang đứng đấy, lúc này đang yên tĩnh im lặng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng xoay người, đi tới, nói:

- Thiền Thiền, ngươi làm sao một mình đứng ở chỗ này?

Hạ Thiền gặp hắn đi tới, lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi.

Lạc Thanh Chu kéo nàng lại, giữ chặt tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng ở trong lòng bàn tay, dán lỗ tai của nàng nói:

- Thế nào? Cô gia mấy ngày không có tới thăm, ngươi tức giận?

Hạ Thiền vùng vẫy mấy lần, không tiếp tục động, cúi đầu, cũng không nói gì.

Lạc Thanh Chu tách thân thể của nàng ra, cầm hai cái tay nhỏ của nàng, cúi đầu xuống, chống đỡ lấy trán của nàng, ôn nhu nói:

- Là trách cô gia không có mang ngươi đi cùng?

Hạ Thiền buông thõng lông mi thật dài, vẫn không có nói chuyện.

Lạc Thanh Chu hôn miệng nhỏ của nàng, ôn nhu giải thích.

- Lần này cô gia ra ngoài có việc, cho nên không có gọi ngươi đi cùng, chờ sau đó có cơ hội, cô gia nhất định mang ngươi đi cùng, có được hay không?

Hạ Thiền lại trầm mặc trong chốc lát, mới lên tiếng nói:

- Buổi chiều, ta đi, tìm ngươi.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lập tức cứng đờ:

- Ngươi… ngươi thấy cái gì rồi?

Hạ Thiền cúi đầu, có chút nhếch miệng nhỏ:

- Đều, đều thấy được.

Lạc Thanh Chu: - ....

- Khụ khụ, Thiền Thiền, ngươi đây là không đúng, sao ngươi có thể nhìn trộm nơi riêng tư của cô gia chứ?

Hạ Thiền uốn éo thân thể, quay gương mặt xinh đẹp qua một bên, thấp giọng nói:

- Hừ.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ trò hề buổi chiều, rất xấu hổ, lập tức thẹn quá hoá giận, ôm chặt lấy nàng, đè nàng lên trên đại thụ phía sau, nói:

- Nói, ngươi thấy cái gì?

Hạ Thiền vẫn như cũ xụ gương mặt xinh đẹp, không để ý tới hắn.

Lạc Thanh Chu hừ lạnh một tiếng, tay lạnh buốt đột nhiên tiến vào bên trong cổ của nàng.

Hạ Thiền ‘A’ một tiếng, bắt đầu giằng co.

Lạc Thanh Chu sớm cướp đi kiếm của nàng, chăm chú đè nàng ở trên đại thụ phía sau, uy hiếp nói:

- Ngươi nói hay không?

Hạ Thiền vẫn như cũ quật cường vểnh miệng nhỏ:

- Không.

- Ngao ô!

Lạc Thanh Chu cắn một cái trên miệng nhỏ của nàng, lập tức đè nàng trên đại thụ, bắt đầu hôn.

Hạ Thiền vùng vẫy một lát, thân thể rất nhanh mềm nhũn.

Lại một lát sau.

Nàng đã không có sức lực để phản kháng.

Lạc Thanh Chu lại hôn hồi lâu, buông nàng ra, nói:

- Nói, thấy cái gì?

Khuôn mặt nhỏ Hạ Thiền đỏ lên, thở hổn hển nói:

- Xấu… bại hoại.

Lạc Thanh Chu chống đỡ lấy trán của nàng, nói:

- Vậy ngươi thích bại hoại sao?

- Không, không thích.

- Hừ, cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, có thích hay không?

- Không...

- Ngao ô! Ta muốn cắn rồi?

- Ô… Thích, thích.

- Gọi Thanh Chu ca ca.

- Thanh Chu… ca ca….

- Gọi ca ca!

- Ca, ca ca....

Lạc Thanh Chu ôm nàng vào trong ngực, thân mật cùng nhau, nhẹ nhàng xoa nắn, sưởi ấm thân thể lạnh buốt của nàng, nói ngon dỗ ngọt.

Hồi lâu sau.

Hắn buông ra, hỏi:

- Đại tiểu thư ở vườn hoa phía sau, hay còn ở trong phòng?

- Phòng, gian phòng.

- Vậy quên đi, nhị tiểu thư để cho ta tới thỉnh an, ở trong phòng thì ta không đi được.

- Đi, ta, ta gọi tiểu thư, ra....

- Không cần, cô gia tới đây, chủ yếu là tới gặp ngươi, hiện tại nhìn thấy ngươi, lại khi dễ ngươi, đã hài lòng.

- Hừ…

- Thiền Thiền, đợi thêm một đoạn thời gian, đến lúc đó cô gia dẫn ngươi đi giết người, có được hay không?

- Được.

- Ngươi thích giết người không?

- Không, không thích.

- Vậy ngươi thích xem cô gia giết người không?

- Không.

- Vậy ngươi làm sao còn muốn đi?

- Ta...

- Bởi vì có thể ở cùng một chỗ với cô gia, đúng không?

- Ừm.

- Thiền Thiền, cô gia yêu ngươi, ngươi yêu cô gia không?

- Ừm...

- Vậy ngươi có thể lấy tay ra chưa? Cô gia muốn...

- Không, không muốn...