Phụ nhân kia bị đánh mắt nổi đom đóm, sửng sốt mấy giây, hai mắt phun lửa, hai tay nắm thật chặt cây gỗ trong tay, muốn đoạt tới, nhưng vô luận nàng dùng lực như thế nào, cây gỗ bị một tay Lạc Thanh Chu bắt lấy đều không nhúc nhích tí nào.
Phụ nhân giật mình trong lòng, tiếp tục ngoài mạnh trong yếu nói:
- Tiểu tử, buông tay cho lão nương.
Lập tức quay đầu lớn tiếng kêu ầm lên vào trong phòng:
- Có ai không! Người đâu mau tới đây! Có tiểu dâm tặc muốn phi lễ lão nương.
Rất nhanh, tiếng bước chân dồn dập từ trong nhà truyền đến.
Một tên đại hán cầm trong tay đao nhọn kéo cửa ra, mặt mũi tràn đầy hung thần ác sát trừng mắt nhìn hai người ngoài cửa.
Tống Như Nguyệt bị hù run lên, không tự chủ được lui về phía sau hai bước, núp ở sau lưng con rể nhà mình, hai tay ngọc nắm thật chặt ống tay áo rộng rãi của hắn, không còn có khí thế dữ dằn vừa rồi.
- Tiểu tử ngươi chán sống?
Đại hán kia nắm đao nhọn trong tay, thâm trầm nói.
Lạc Thanh Chu buông lỏng gậy gỗ trong tay, nói:
- Vừa rồi là chúng ta không đúng, quấy rầy.
Nói xong, hắn muốn mang theo nhạc mẫu rời đi.
Nơi này cũng không thể gây chuyện, hắn càng không thể tùy tiện động võ.
Ánh mắt phụ nhân kia lại lóe lên hung quang, quát:
- Muốn đi? Không có cửa đâu! Bắt tiểu bạch kiểm này cùng tao đề tử cho lão nương! Đêm nay lão nương muốn đích thân đến dạy dỗ tiểu bạch kiểm này! Về phần tao đề tử kia, chờ một lúc liền để Trang lão đại bọn hắn hảo hảo nếm thử hương vị của phụ nhân nhà phú quý!
Đại hán kia nhe răng cười một tiếng, duỗi bàn tay, đánh ra cầm nã thủ*, vồ một cái về phía cổ họng Lạc Thanh Chu.
*Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay.
- Ầm!
Ai ngờ tay của hắn vừa đi đến nửa đường, Lạc Thanh Chu đột nhiên ra một cước đá vào dưới hông hắn. Đại hán lập tức 'A' phát ra một tiếng hét thảm, trong nháy mắt thân thể mềm nhũn, ngồi xổm ở trên mặt đất, che lấy dưới hông, kêu thảm không thôi.
Phụ nhân kia đang muốn nâng gậy gỗ trong tay hỗ trợ, Lạc Thanh Chu lại 'Phanh' một quyền đánh vào trên bụng của nàng, lập tức đánh nàng há to miệng, ôm bụng, chậm rãi ngồi xổm xuống, sắc mặt trắng bệch, lại không phát ra được một âm thanh nào.
Đúng vào lúc này, nội viện lại truyền tới từng tiếng bước chân ồn ào mà dồn dập.
Lạc Thanh Chu lập tức bắt lấy cổ tay Tống Như Nguyệt, nói:
- Nhạc mẫu, đi mau!
Tống Như Nguyệt nào còn dám chờ lâu, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng, cuống quít đi theo hắn chạy ra hẻm nhỏ, chạy tới chỗ có nhiều người ở trên đường.
Hai người chạy vào đám người, cũng không dám dừng lại, lại nhanh bước đi về phía trước.
Đúng vào lúc này, Tống Như Nguyệt đột nhiên chỉ vào một tiệm sách trước mặt nói:
- Thanh Chu, nhanh, kia là tiệm sách của Vi Mặc và Tuyết Y, chúng ta đi vào tránh một chút.
Lạc Thanh Chu lập tức mang theo nàng bước nhanh tới, tiến thẳng vào tiệm sách, đi vào bên trong.
Nha hoàn trông tiệm nghĩ rằng có khách tới, vừa muốn chào hỏi, vừa thấy bọn hắn, trên mặt lộ ra ý cười:
- Tống phu nhân, Lạc công tử, các ngươi...
Không đợi nàng nói xong, hai người đã nhanh chân tiến vào bên trong.
Nha hoàn sửng sốt một chút, nhìn bên ngoài một chút, lại vội vàng đi vào theo.
Tống Như Nguyệt thở gấp phì phò nói:
- Thanh nhi, có người xấu đuổi theo chúng ta, chúng ta trước tiên ở nơi này tránh một hồi.
Tiểu nha hoàn nghe xong, lập tức muốn đi đóng cửa.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không cần đóng cửa, hẳn không có đuổi theo.
Nói xong, hắn quay người lại nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, người trước tiên ngồi ở nơi này một hồi, bụng ta có chút không thoải mái, đi về phía sau một chuyến.
Tống Như Nguyệt thở phì phò, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, há to miệng, tựa hồ muốn hỏi thăm cái gì, lại nhịn được.
Lạc Thanh Chu bước nhanh đi nhà xí phía sau.
Lập tức, thần hồn xuất khiếu, cẩn thận từng li từng tí quay trở về đầu hẻm nhỏ kia.
Mặt trời mới mọc dâng lên.
Trên đường phố, người đi đường càng ngày càng nhiều, âm thanh người bán hàng rong gào to liên tiếp.
Lạc Thanh Chu không dám khinh thường, dán vào phòng ốc, xuyên tường mà qua.
Nơi này là nội thành.
Khoảng cách đến ăn tết cũng chỉ còn có mấy ngày.
Lúc này trên bầu trời, khẳng định có thần hồn đạo sĩ Tử Kim quan đang đi tuần, rất nhiều nơi có khả năng bố trí pháp khí.
Cho nên hắn nhất định phải cẩn thận.
Nếu không phải vừa rồi nghe được tiếng lòng hán tử cầm đao, hắn cũng sẽ không mạo hiểm thần hồn xuất khiếu.
Bên trong gia đình kia tựa hồ cổ quái.
Nếu như trước đây, hắn chắc chắn sẽ không quản loại chuyện này, nhưng hiện tại, hắn đã muốn làm sự kiện kia, nhất định phải tận lực thăm dò từng tình huống dị thường nội thành, bài trừ bất luận tình huống ngoài ý muốn phát sinh.
Thần hồn hắn cẩn thận từng li từng tí xuyên tường mà qua, rất mau tới đến đầu hẻm nhỏ kia.