Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1794. Cùng Trưởng công chúa kề đầu gối nói chuyện lâu, Tần Khiêm Gia vô sỉ (3)




Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn một chút ngoài cửa sổ, thấy sắc trời còn sớm, lập tức lấy ra một bức địa đồ từ trong tay áo, trải ra trên bàn, nói:

- Tiên sinh, đây là địa đồ biên cảnh, phía trên đều tiêu ký từng tình huống của quân đội Yêu tộc cùng quân đội Đại Viêm, tiên sinh giúp bản cung phân tích một chút....

Lạc Thanh Chu nhìn lại.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm lặng yên trôi qua.

Một cung điện khác.

Gian phòng tối nào đó, Nam Cung Dương đổi lại một bộ trang phục màu đen, đang khoanh chân ngồi tu luyện trong một góc.

Bên cạnh có lão thái giám tóc bạch kim cung kính đứng vững.

Lão thái giám cúi đầu, nhắm mắt lại, giống như đứng ngủ, nhưng gió thổi cỏ lay bốn phía cùng phía ngoài phòng tối đều rõ ràng đã rơi vào trong tai cùng trong tầm mắt hắn.

Bên trên Lăng Tiêu Phong, một mảnh trắng xóa.

Kiếm Phong, trong động phủ nào đó, Lệnh Hồ Thanh Trúc một bộ áo xanh, đang ở trong thạch thất luyện kiếm.

Đợi nàng luyện đến đổ mồ hôi lâm ly, thu kiếm, trút bỏ váy áo, đứng trước gương nhìn một hồi, sau đó nện bước chân thon dài tiến vào bể tắm.

Nước sạch ấm áp rất nhanh bao phủ ngọc thể tuyết trắng của nàng, trước ngực cao ngất, nửa lộ nửa đậy ở trong nước, sung mãn mê người, ngạo nghễ đứng thẳng.

Nàng ngồi ở bên trên nham thạch trong nước, dựa vào sau, nhắm mắt lại, trong đầu không khỏi nổi lên từng hình ảnh hôm đó, trên gương mặt rất nhanh đỏ ửng.

...

Kinh đô, ngoại thành, tòa phủ đệ nào đó.

Trong hương khuê, nến đỏ thiêu đốt, màn trướng che lấp, thiếu nữ mặc một bộ váy ngủ tuyết trắng sa mỏng, đang xõa mái tóc đen nhánh, ngồi ở trên giường, nhìn ngọc thạch trong tay kinh ngạc ngẩn người.

Chân ngọc tuyết trắng trần trụi, tiêm tú linh lung, xinh đẹp đáng yêu, loá mắt dưới làn váy trắng mềm mại, đẹp đến mê người.

Nàng nháy lông mi dài, mở to con ngươi sở sở động lòng người, dung nhan thiếu nữ càng thanh thuần vô song, xinh đẹp như tiên, vô luận nhìn từ bất kỳ góc độ nào, cũng không tìm ra một tia tì vết.

Lúc này đang động đậy ngón tay ngọc nhỏ dài, chuyển động ghi chép tin nhắn trên ngọc thạch, đôi mi thanh tú khi thì cau lại, khi thì giãn ra.

Khi nàng nhìn thấy những tin nhắn kia của Trúc Trúc, hai con ngươi hơi híp.

Đang làm gì?

Ngẩn người

Phát ngốc cái gì? Ngươi là tên ngốc à?

Yên tâm đi, ta sẽ không nói với bất kỳ ai, ta cũng sẽ không để ngươi phụ trách. Dù ngươi về sau không tới, không còn gặp ta, cũng không quan hệ

Nàng an tĩnh nhìn một hồi, đột nhiên đưa tay lấy ra một cây trâm từ dưới gối, ném vào trên giường.

Sau một lúc lâu.

Nàng lại duỗi ra tay ngọc, nhặt trở về, có chút nhếch miệng nhỏ, thấp giọng thì thào:

- Bại hoại.....

- Bạch! Bạch! Bạch!

Sát vách, Trích Tiên cư.

Thiếu nữ một bộ váy áo xanh nhạt, đang luyện kiếm trong tiểu viện.

Đêm tối băng lãnh, có người cảm thấy ngắn ngủi, nhưng lại có người cảm thấy dài dằng dặc.

Dao Hoa cung, trong thư phòng.

Lạc Thanh Chu nhìn một chút sắc trời bên ngoài, kết thúc nói chuyện với Trưởng công chúa.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lưu luyến không rời mà nói:

- Không nghĩ tới nhanh như vậy mà trời đã sắp sáng, lại phải tách biệt với tiên sinh. Ai, đáng tiếc, nếu tiên sinh có thể một mực đợi bên người bản cung, thật tốt biết bao. Nói như vậy, bản cung có thể mỗi ngày xin tiên sinh chỉ giáo.

Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:

- Có cơ hội, Thanh Chu sẽ lại đến.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhịn không được lại thở dài một hơi, nói:

- Đáng tiếc tiên sinh không có luyện võ cùng tu hồn, không có nội lực cùng hồn lực, bằng không, bản cung đưa cho tiên sinh một kiện bảo điệp đưa tin, nói như vậy, bản cung có thể bất cứ lúc nào xin tiên sinh chỉ giáo, còn có thể bất cứ lúc nào thông tri tin tức với tiên sinh.

Lạc Thanh Chu cúi đầu đứng dậy, không dám lên tiếng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng đứng lên từ trước bàn, chắp tay thở dài nói:

- Bản cung nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của tiên sinh, nếu như lại có cơ hội, hi vọng tiên sinh còn có thể vui lòng chỉ giáo.

Lạc Thanh Chu hoàn lễ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt thấy sắc trời không còn sớm, đi đến cửa ra vào nói:

- Tiên sinh, Nguyệt Ảnh sẽ mang ngươi trở về, về sau có chuyện quan trọng, bản cung cũng sẽ nghĩ biện pháp thông báo tiên sinh.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, cúi đầu, cùng nàng đi đến cửa ra vào, chắp tay cáo từ.

- Lạc công tử, đắc tội.

Hắn vừa ra cửa, Nguyệt Ảnh lần nữa bế hắn lên, nhanh chóng rời đi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt gặp thân ảnh của hai người biến mất không thấy gì nữa, lại đứng tại cửa ra vào một hồi, quay người trở lại trên giường trong phòng, có chút mệt mỏi nằm xuống.

Nàng nhắm mắt lại ngẫm nghĩ một hồi, lại mở mắt ra, lấy ra bảo điệp đưa tin, nằm nghiêng, kéo căng váy đỏ, lập tức buộc vòng quanh đường cong lồi lõm mê người nổi bật của nàng.