- Thanh Chu, lấy tài hoa của ngươi, kỳ thi mùa xuân năm sau nhất định cao trung. Đến lúc đó hảo hảo làm một quan văn, giúp đỡ một chút trong nhà liền tốt, không cần nhúng tay những chuyện này.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài, nói:
- Những chuyện này, giao cho đại ca liền tốt. Đại ca bây giờ ngồi lên vị trí này, vậy thì có trách nhiệm giúp bệ hạ hoàn thành những chuyện này. Mặc kệ người khác mắng như thế nào, mặc kệ người khác hận như thế nào, vị trí này cũng nên có người ngồi. Bệ hạ cần người giúp, bệ hạ đã lựa chọn ta, ta tự nhiên sẽ dùng hết khả năng giúp cho bệ hạ, cho dù về sau như Lạc Trường Thiên, bị người... Tốt, không nói những thứ này, Thanh Chu, ngươi sớm đi ngủ đi.
Tần Lãng cười cười, quay người rời đi.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Đại ca, ngươi thích vị trí hiện tại sao?
Tần Lãng dừng bước lại, dừng một chút, quay đầu nói:
- Mặc kệ có thích hay không, đại ca đã không có đường lui. Đi lên dễ dàng, xuống dưới khó. Mà ta là trưởng tử Tần gia, ta nhất định phải gánh vác trách nhiệm tổ tiên, vì quân phân ưu, ra sức vì nước, đến chết cũng không đổi.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Thân là người Đại Viêm, thân là thần Đại Viêm, vì quân phân ưu, ra sức vì nước, đích thật là nên. Bất quá đại ca, Thanh Chu cảm thấy, có nhà mới có nước, nếu như một ngày nào đó...
Tần Lãng đột nhiên nghiêm túc ngắt lời hắn, nói:
- Thanh Chu, ngươi nói sai, là có đất nước mới có nhà. Nước phá nhà tan, nước không còn, nhà cũng sẽ không có, cho nên mỗi nhà, mỗi người Đại Viêm đều nên trước vì nước, sau vì nhà. Nếu như ở giữa nhà và nước chỉ được chọn một, tự nhiên muốn lấy nước làm trọng, nhà ra sau. Đây là đại nghĩa, Thanh Chu, ngươi là người đọc sách, cũng không thể nhớ lầm.
Lạc Thanh Chu trầm mặc, không nói gì thêm.
Tần Lãng cũng không tiếp tục nhiều lời, bước nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng hắn, trong lòng thở dài một hơi.
Cho dù thời đại kia của hắn, trung thần dạng này cũng có rất nhiều, mỗi người đều lưu danh sử sách, vạn người kính ngưỡng, xúc động lòng người.
Cho nên, hắn không có bất kỳ lý do gì chỉ trích đại ca.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía mặt trăng ảm đạm không ánh sáng trong bầu trời đêm, trong lòng lẩm bẩm:
- Vì quân phân ưu, ra sức vì nước... Cái này đương nhiên không có sai, bất quá, nào ai biết, ai mới là quân vương chân chính?
Hắn lại đứng trên hành lang một hồi, mới vào phòng, lựa chọn gian phòng phía bên phải.
Trong phòng đen kịt một màu, cũng không có đốt đèn.
Hắn đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Một tia ánh trăng rơi vào, như sương thu rơi vào bệ cửa sổ, một mảnh trắng noãn.
Hắn lấy ra bảo điệp đưa tin, gửi tin nhắn cho quận chúa: 【 Ta không sao, đang ở vệ sở Cẩm Y vệ của đại ca nghỉ ngơi, sáng mai trở về 】
Tin tức rất mau nhắn tới.
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Muộn như vậy không có trở về, người ta rất lo lắng, người ta sợ ngươi xảy ra chuyện, cho nên sớm thông báo cho Trưởng công chúa 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta không sao, Vi Mặc đã ngủ chưa? 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Còn không có, dượng và dì mấy người cũng không có ngủ, đều ở phòng khách chờ ngươi, ta để Châu nhi đi thông báo bọn hắn. Đúng rồi, Thánh thượng triệu ngươi là vì cái chuyện gì? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không có việc lớn gì, chính là tâm sự 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 A, vậy ngươi bây giờ một người ngủ sao? Hay là cùng một chỗ với Tần Lãng? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Đại ca còn có công vụ phải bận rộn, ta một người ngủ 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Đáng thương, đêm rét lạnh như thế, Phi Dương ca ca lại muốn một người ngủ với chăn mền băng lãnh 】
Tin nhắn vừa gửi tới, đột nhiên lại gửi tới một tấm hình.
Trong tấm ảnh, hai mỹ thiếu nữ áp sát vào cùng một chỗ, ngủ chung ở trong chăn, đều lộ ra bờ vai tuyết trắng, miệng nhỏ Nam Cung Mỹ Kiêu còn thân thiết hôn gương mặt Tần nhị tiểu thư, một mặt đắc ý cùng khiêu khích...
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Ca ca, hâm mộ sao? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Hâm mộ 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Ai bảo ngươi đêm nay không trở lại, người ta cùng Vi Mặc đều tắm rửa sạch sẽ, còn lột sạch quần áo, đều nằm trong chăn chờ ngươi đấy 】
Lạc Thanh Chu: 【 Đừng nói nữa, lại nói bây giờ ta sẽ mạnh mẽ xông cửa cung trở về 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Hắc hắc, nương tử nhà ngươi thơm quá, thật mềm, người ta thích sờ không buông tay nổi. Đúng rồi, người ta còn giúp nương tử nhà ngươi bôi sơn tay đây, móng chân nữa 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta xem một chút 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Tự mình trở về nhìn! Còn có, ngực nương tử nhà ngươi cũng còn lớn hơn rồi đó 】
Lạc Thanh Chu: 【 Có lớn như ngươi không? 】
Tiểu Mỹ Kiêu: 【 Đương nhiên không bằng 】
Lạc Thanh Chu: 【 Ta không tin, trừ phi ngươi chụp của hai người các ngươi cho ta xem một chút 】