- Hải ngoại có một đất nước, tên là Ngạo Lai quốc. Nước gần biển cả, trong biển có một ngọn núi, gọi là Hoa Quả Sơn...
- Tiên thạch kia từ khi khai tích địa đến nay, mỗi ngày đều hấp thụ tinh hoa của mặt trời, ánh trăng các vì sao, không biết thời gian trôi qua bao lâu, bắt đầu sinh ra linh tính. Bên trong dưỡng dục tiên chủng, một ngày vỡ toang, sinh một quả trứng đá, lớn nhỏ giống như dạng viên cầu...
Đợi Lạc Thanh Chu kể đến lúc khỉ đã xuất sinh, thân ảnh xanh nhạt rốt cục bỗng nhúc nhích, gương mặt có chút nghiêng, tựa hồ thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa, chăm chú lắng nghe.
- Khỉ kia sống trong núi, thích hành tẩu nhảy vọt đây đó, ăn cỏ mộc, uống nước suối, hái hoa sơn, kiếm cây quả; làm bạn cùng sói trùng, hổ báo thành quần, hoẵng hươu là bạn...
Bông tuyết im ắng bay xuống, bóng đêm lặng yên trôi qua.
Phía dưới lầu các, yến hội chẳng biết lúc nào sớm đã kết thúc.
Người đi nhà trống.
Mà trên đỉnh lầu các, hai thần hồn một trước một sau, đứng ở trong gió tuyết, một người kể chuyện một người nghe.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Đợi Lạc Thanh Chu kể xong khỉ đá bái sư học nghệ, chuẩn bị rời đi thì nhìn xem sắc trời, đã gần rạng sáng, vội vàng chắp tay nói:
- Tiền bối, trời đã không còn sớm, ta cần phải trở về.
Thân ảnh xanh nhạt tựa hồ đang nghe đầy hứng thú, nghe vậy giật mình, quay đầu nhìn về phía hắn nói:
- Thần hồn dạo đêm, không phải trước hừng đông sáng mới trở về sao?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Trong nhà còn có nương tử chờ lấy, tại hạ không thể đêm không về ngủ.
Thân ảnh xanh nhạt hoảng hốt một chút, lẩm bẩm:
- Nương tử...
Nàng dừng một chút, khẽ gật đầu:
- Đi thôi.
Lạc Thanh Chu quay người đang muốn bay đi, lại quay đầu lại nói:
- Tiền bối, cái kia... Ngươi tên là gì? Ta đêm mai có thể lại tới kể chuyện cho tiền bối không?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn về phía nơi xa, tóc xanh bay múa, không tiếp tục đáp lời.
- Tại hạ cáo từ.
Lạc Thanh Chu không còn dám nhiều lời, phiêu đãng rời đi.
Chờ hắn bay xa biến mất hồi lâu, thân ảnh xanh nhạt mới tỉnh lại, lầm bầm đọc một đoạn văn trong chuyện xưa hắn vừa mới kể:
- Đêm giấu thỏ ngọc ngày giấu ô, tự có tướng bện Quy Xà... Tướng bện, tính mạng kiên cố, lại có thể như Kim Liên mọc trong lửa... Tích lũy Ngũ Hành điên đảo, theo người làm phật cùng tiên...
Nàng đón gió tuyết, lầm bầm niệm nhiều lần, đột nhiên thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu một đường đi nhanh, về tới trong phòng, thần hồn quy khiếu.
Lúc này đã là tinh thần mỏi mệt, buồn ngủ.
Tiểu Điệp vừa lúc lại tới gõ cửa:
- Công tử, người ngủ chưa? Nô tỳ có thể đi vào không?
Tiểu nha đầu hiển nhiên đã tới nhiều lần.
Lạc Thanh Chu mệt mỏi nằm xuống, đắp chăn xong, nói:
- Vào đi.
Tiểu Điệp lúc này mới thở dài một hơi, đẩy cửa ra tiến vào.
Lạc Thanh Chu thấy nàng mặc cái yếm màu xanh nhạt, lộ ra đôi vai tuyết trắng cùng một cặp đùi đẹp của thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, vội vàng nói:
- Tiểu Điệp, đêm nay không được, ta mệt mỏi... Thật mệt mỏi...
Tiểu nha đầu đóng cửa lại, đi tới, xấu hổ mà nói:
- A, công tử, người mệt mỏi liền ngủ đi, nô tỳ sẽ không quấy rầy người....
Nói rồi bò lên giường, chui vào trong chăn.
Đầu thật lâu không có lộ ra...
…
- Ầm!
- Ầm! Ầm! Ầm!
Trời mới vừa tờ mờ sáng.
Lạc Thanh Chu đã ở bên trong tòa thạch thất ở thông đạo dưới đáy hồ, bắt đầu một ngày mới tu luyện.
Da thịt kéo căng mãnh liệt đập nện va chạm vào bên trên người gỗ, thiên chuy bách luyện.
Toàn thân rất nhanh đã đổ đầy mồ hôi.
Rất nhiều tạp chất màu đen đi theo mồ hôi, từ trong lỗ chân lông, chảy ra...
Giữa trưa.
Hắn nghỉ ngơi một lúc, ăn một khối thịt bò lớn.
Đồng thời, lấy bình sứ chứa chất lỏng xanh đậm từ trong túi trữ vật ra, đổ một giọt linh dịch vào đầu ngón tay.
Sau khi thân thể hấp thu linh dịch, lại tu luyện một canh giờ nội công tâm pháp.
Toàn thân da thịt nóng rực đau nhức, rất nhanh biến mất không thấy đau gì nữa.
Buổi chiều.
Hắn tiếp tục dùng lực đạo mãnh liệt nhất rèn luyện da thịt toàn thân.
Từng tiếng nhục thể va chạm người gỗ trầm đục không ngừng vang lên trong thạch thất u ám, liên miên bất tuyệt.
Kéo dài suốt một buổi chiều.
Thẳng đến chạng vạng tối, hắn kiệt lực, bắp thịt toàn thân nóng lên run rẩy, toàn thân giống như bị nước mưa rót vào vô số lần, ướt dầm dề, ngay cả ánh mắt đều trở nên mơ hồ.
Hắn nghỉ ngơi một chút.
Lại đánh mấy lần Bôn Lôi Quyền, sau khi dừng lại, hắn quay trở ra bên trong hồ nước.
Mệt mỏi nằm một lúc bên trong đống đá dưới đáy hồ, thư giãn ngâm suối nước nóng một lát, vừa xoa người tắm sạch sẽ.
Tắm rửa xong.
Lúc trở lại tiểu viện, trời đã sắp tối rồi.
Tuyết đã dừng, gió chưa ngớt.
Gió lạnh lẽo thổi tới trên da thịt trần trụi, hắn lại không có cảm thấy hàn ý lạnh lẽo, ngược lại có chút mát mẻ sảng khoái.