Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca, muội muội ở trong nhà chịu ủy khuất, không muốn đợi ở nhà, ca ca có thể thu lưu muội muội không? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Thật có lỗi, bản thân ta cũng khó đảm bảo. Tiểu Nguyệt, thật ra chịu chút ủy khuất không tính là cái gì, có thể bảo trụ mệnh mới là quan trọng nhất 】
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca, có người muốn lấy tính mạng ngươi sao? Nói cho muội muội, là ai? Muội muội lập tức giết cả nhà của hắn! 】
Lạc Thanh Chu: 【 Chiếu cố tốt chính ngươi đi 】
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca có thể nói cho ta là là chuyện gì không? Thân phận của muội muội thật không đơn giản, nói không chừng có thể trực tiếp giúp ca ca giải quyết 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không cần, chuyện của chính ta, tự mình giải quyết 】
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca vẫn xem muội muội như người ngoài? Ca ca vẫn luôn chỉ tín nhiệm sư tỷ, lại không tin muội muội, đúng hay không? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Không nói nữa, ta đã tới nhà 】
Tiểu Nguyệt: 【 A 】
Lạc Thanh Chu không tiếp tục trả lời.
Xe ngựa rất nhanh đứng tại cửa ngõ hẻm nhỏ Phong Diệp.
Âm thanh bén nhọn của Lý Quý ở bên ngoài vang lên:
- Lạc công tử, đã đến.
Lạc Thanh Chu vén rèm xe lên, đi ra ngoài.
Lý Quý đứng ở phía dưới, khom người cúi đầu, mặt mũi tràn đầy cung kính, nói cũng không dám nói thêm một câu nữa.
Lạc Thanh Chu nâng tay lên, đành phải buông xuống, xuống xe ngựa, nói:
- Lý công công, ta gần đây cần nghe lời Thái hậu cùng Thánh thượng, ở nhà học cho giỏi, đừng lại đến phiền ta, biết không?
Lý Quý lập tức khom người nói:
- Vâng, tiểu nhân hiểu rõ.
Lạc Thanh Chu vươn tay, Lý Quý bị hù khẽ run, Lạc Thanh Chu lại chỉ vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, nói:
- Lý công công, hảo hảo phụng dưỡng Thánh thượng, về sau chúng ta chính là đồng liêu.
Trong mắt Lý Quý lóe lên hận ý, trong lòng nói thầm:
- Tiểu tạp chủng, một ngày nào đó, ta sẽ giết chết ngươi.
Ở ngoài miệng hắn thì vội cung kính nói:
- Tiểu nhân có tài đức gì, cũng không dám so với Lạc công tử.
- Ba!
Vừa dứt lời, Lạc Thanh Chu nâng bàn tay lên, đột nhiên cho hắn một bàn tay, quát lạnh nói:
- Lý công công, ngươi là thái giám thiếp thân của Thánh thượng, sao có thể tự coi nhẹ mình, tự cam đê tiện, nói không dám so với ta? Đánh chó còn phải xem chủ nhân, ngươi là nô tài ở gần Thánh thượng nhất, trên người mang theo ánh sáng vạn trượng của Thánh thượng, ai có thể so với ngươi? Ngươi đây là xem thường ánh sáng của Thánh thượng sao? Ngươi đây là đại nghịch bất đạo.
Gương mặt Lý Quý nóng bỏng, cứng lại tại chỗ:
- ...
Hộ vệ phía sau, tựa hồ cũng đã thành thói quen, đều là đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
- Hừ, lần sau nói chuyện không che đậy miệng, trong mắt không có Thánh thượng, ta nhất định đi trong cung bẩm báo Thái hậu, để ngươi chịu không nổi.
Lạc Thanh Chu nói xong, nhanh chân rời đi.
Thẳng đến bóng lưng của hắn biến mất không thấy gì nữa, Lý Quý đỏ hồng mắt, ngẩng đầu lên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ muốn chửi mắng vài câu, lại sợ đối phương còn trốn ở trong hẻm nhỏ đen nhánh chờ quất hắn, đành phải biệt khuất quay người rời đi.
- Tiểu tạp chủng, ngươi chờ đó!
Đợi đi ra khoảng cách rất xa, hắn cắn răng nghiến lợi chửi bới.
Lạc Thanh Chu trở lại trong phủ.
Người một nhà Tần phủ đều ở trong đại sảnh thấp thỏm chờ đợi, gặp hắn bình yên vô sự trở về, thở dài một hơi.
Lạc Thanh Chu đơn giản nói quá trình một chút, sau đó theo Tần nhị tiểu thư trở về.
Sau khi trở lại Mai Hương uyển, hắn một năm một mười đều kể hết chuyện phát sinh trong cung cho Tần nhị tiểu thư.
Đôi mi thanh tú của Tần nhị tiểu thư có chút nhíu lại, trầm ngâm một hồi, nói:
- Thanh Chu ca ca, Trưởng công chúa hẳn là biết được nỗi khổ tâm của chàng. Bất quá, Trưởng công chúa đã có thể truyền tờ giấy, vì sao không cho thấy ý nghĩ của nàng? Chí ít có thể để ngươi an tâm.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Có lẽ chính nàng còn đang mâu thuẫn.
Tần nhị tiểu thư khẽ gật đầu:
- Hẳn là như thế, chỉ có thể lại tìm một cơ hội, hảo hảo tâm sự cùng nàng.
Lạc Thanh Chu thở dài nói:
- Trước năm mới hẳn là không có cơ hội, ta tạm thời khẳng định không thể gặp mặt nàng, đoán chừng chỉ có thể chờ đợi lúc Thái Khang thịnh yến, mới có cơ hội.
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, chàng suy nghĩ biện pháp ra ngoài tu luyện?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Mỹ Kiêu quận chúa nói nàng ngày mai hẳn là có thể tới, đến lúc đó ta có thể rời đi. Nhiều nhất mười ngày, ta sẽ trở lại.
Tần nhị tiểu thư nói:
- Muốn dẫn Hạ Thiền đi theo không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không cần, ta đi tu luyện, lại không phải đi đánh nhau.
Dừng một chút, hắn đột nhiên tỉnh ngộ nói:
- Nhị tiểu thư, nàng sợ ta ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, muốn cho Thiền Thiền đi canh chừng ta?