- Cô gia, Lý công công trong cung tới, nói Thánh thượng gọi ngươi tiến cung.
Nghe lời này, Lạc Thanh Chu đang xoa tắm lập tức dừng lại.
Hắn bưng lên cái chậu trên đất, trực tiếp giội hết nước lạnh trong chậu xuống người, nói với phía ngoài:
- Đã nghe, ngươi đi trước, ta lập tức đi qua ngay.
Mai nhi vội vàng rời đi.
Mặt mũi Tiểu Điệp tràn đầy lo lắng nói:
- Công tử, Thánh thượng gọi người đi trong cung làm cái gì?
Lạc Thanh Chu tiếp nhận khăn mặt trong tay nàng, một bên lau nước đọng trên người, một bên nói:
- Yên tâm đi, dù sao không phải đi làm thái giám.
Tiểu Điệp sửng sốt một chút, quyệt miệng nói:
- Đã đến lúc này, công tử còn nói đùa.
Lạc Thanh Chu lau khô thân thể, đổi lại nho bào sạch sẽ, ôm nàng quay vài vòng ở trong tiểu viện, lại hôn miệng nhỏ của nàng một chút, sau đó ra cửa, nói:
- Trước giải tỏa một chút tâm tình, miễn cho chờ một lúc nhìn thấy người xấu, không khống chế nổi.
Mặt mũi Tiểu Điệp tràn đầy mê mang.
Lạc Thanh Chu đi ra Trích Tiên cư, nụ cười trên mặt biến mất không thấy gì nữa, trong tay áo rộng lượng, hai nắm đấm nắm chặt lại, lại chậm rãi buông ra.
Hiện tại đương nhiên còn không phải thời điểm.
Trưởng công chúa đã trở về, Thánh thượng lúc này bảo Lý Quý tới tìm hắn, chỉ sợ cũng không phải trò chuyện đơn giản.
Hắn phải nhịn được.
Không bao lâu, hắn đã đi tới phòng trước.
Trong đại sảnh, Lý Quý vênh vang đắc ý ngồi ở trên ghế chủ vị, đang bưng chén trà, từ từ thưởng thức nước trà.
Ngoài cửa có hai hàng thị vệ tay cầm chuôi đao đang đứng.
Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt đều đứng ở đại sảnh, thân người cong lại, bồi tiếp nói chuyện.
Lý Quý cười lạnh nói:
- Tần đại nhân, người con rể của các ngươi có giá đỡ thật lớn, Thánh thượng triệu kiến, lại còn ở phía sau lề mà lề mề, không chịu ra. Lần trước ta đến nhà, các ngươi còn như lâm đại địch, không muốn để cho hắn đi. Làm sao, Tần gia các ngươi còn tự cao về công đức tổ tiên, thấy Thánh thượng trẻ tuổi, cho nên không để Thánh thượng vào mắt?
Hắn vừa đến, bắt đầu các loại châm chọc khiêu khích cùng chụp mũ, tự nhiên là trả thù vì chuyện đêm đó.
Lúc ấy hắn bị hù không nhẹ, bất quá sau đó suy nghĩ, lập tức tỉnh ngộ, tiểu tử kia đang cố ý hù dọa hắn.
Hắn từ nhỏ đã đi theo Thánh thượng cùng lớn lên, đừng nói trong cung, cho dù ở bên trong triều đình cũng không có người nào dám nhục nhã và ẩu đả hắn, kết quả đêm đó lại bị tiểu tử không chức quan của Tần gia đánh mấy chục cái tát, sao hắn lại không hận?
Nếu không phải Thánh thượng còn có chút hứng thú với tiểu tử này, hắn đã sớm muốn giết người.
Tần Văn Chính vội vàng khom người cúi đầu, cười theo giải thích, hiển thị rõ thần sắc hèn mọn.
Tống Như Nguyệt thì ở bên cạnh bị hù sắc mặt trắng bệch, không dám lên tiếng.
Lý Quý hừ lạnh một tiếng, đang muốn tiếp tục ra oai phủ đầu bọn hắn, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, đi đến.
Lý Quý nhìn người tới, trong mắt lập tức lóe lên hàn mang, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói:
- Lạc công tử, ngài cuối cùng đã đi ra, để nhân gia đợi thật lâu, để Thánh thượng cùng Trưởng công chúa cũng chờ đợi. Bộ giá đỡ này của ngài còn lớn hơn thế tử trong phủ thân vương, không biết còn tưởng rằng ngài.... Uy! Ngươi làm cái gì?
Lạc Thanh Chu trực tiếp đi tới trước mặt hắn, không nói lời gì, nâng bàn tay lên, không nói hai lời liền Ba một tiếng hung hăng quất một cái tát lên mặt của hắn, trong nháy mắt đánh hắn đến mộng.
Một bên, Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt, Mai nhi và mấy nha hoàn khác, còn có Chu quản gia chờ đợi ở bên ngoài gặp một màn này, đều bị hù toàn thân run lên, sắc mặt đều biến.
Thị vệ canh giữ ở phía ngoài gặp một màn này, lập tức vọt vào.
Lý Quý vừa sợ vừa giận, che lấy gương mặt nóng bỏng, lập tức từ trên ghế bắn lên, cả giận nói:
- Ngươi... Ngươi....
- Ba!
Không đợi hắn nói xong, Lạc Thanh Chu hung ác cho hắn thêm một bàn tay, không đợi những thị vệ kia xuất thủ, trực tiếp lạnh giọng quát:
- Gan chó của ngươi thật lớn! Ngay cả uy nghiêm cùng danh dự của hoàng gia cũng dám mạo phạm? Thế tử thân vương, kia là hoàng thân quốc thích! Kia là người thân của Thánh thượng! Cuồng đồ như ngươi cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, nói giá đỡ của ta còn muốn lớn hơn giá đỡ của thế tử! Ta chỉ là một con thứ ti tiện, một người ở rể hèn mọn, đến nay vẫn là người không quan chức, ngươi cũng dám đại nghịch bất đạo, nói giá đỡ của ta còn lớn hơn giá đỡ thế tử thân vương! Ai cho ngươi lá gan, để ngươi khinh thị cùng vũ nhục người hoàng gia? Ai cho ngươi gan chó, để ngươi đánh đồng ta với thế tử Vương gia! Ngươi xem thường người hoàng gia như thế, làm nhục thế tử Vương gia, quả thực là gan to bằng trời, không coi hoàng thượng ra gì!