Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1684. Long huyết dụ hoặc (2)




- Bản vương muốn sống mấy vạn năm mấy chục vạn năm, mỗi ngày cùng Long nhi cô nương triền triền miên miên giao phối ân ái, đổi lại cho bản vương làm thần tiên, bản vương cũng không nguyện ý làm đâu, hắc hắc hắc hắc.

- Buồn nôn! Si tâm vọng tưởng.

Long nhi ‘Bá’ lấy ra Trạm Lam Bảo Kiếm của mình, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Thả ta ra ngoài, nếu không, chờ công tử nhà ta tới, chắc chắn chém đầu ngươi xuống ngâm rượu!

Cá sấu lớn nhe răng cười một tiếng, nói:

- Bản vương bày ra trận pháp này, cho dù thần tiên tới cũng phải đứng ở bên ngoài mắt lom lom nhìn. Công tử nhà ngươi là ai? Không phải là Chân Long chuyển thế đó chứ? Có ba đầu sáu tay hay sao? Cho dù có, nếu hắn dám đến, bản vương cũng sẽ xé hắn thành mảnh nhỏ, một ngụm nuốt mất, để ngươi mất đi tưởng niệm, ngoan ngoãn đi theo bản vương.

Đuôi hắn đột nhiên quật xuống, thủy triều lăn lộn, cười lạnh nói:

- Tiểu nha đầu, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Bản vương cho ngươi thêm thời gian nửa nén hương, ngươi suy nghĩ thật kỹ rõ ràng cho bản vương, đừng đến lúc đó để bản vương bá vương ngạnh thượng cung, làm đau ngươi.

Điểm đỏ giữa mi tâm Long nhi lóe lên quang mang, nắm chặt bảo kiếm trong tay, đang muốn động thủ, thần sắc đột nhiên khẽ động, ngẩng đầu nhìn lại.

Trên đỉnh đầu, một đạo thân ảnh quen thuộc đang tung bay, toàn thân bị huỳnh quang bao phủ, mông lung, nhìn không rõ bộ dáng của hắn.

Nhưng nàng liếc mắt một cái đã nhận ra người tới.

- Công tử!

Mặt mũi Long nhi lập tức tràn đầy kích động, vội vàng ngoắc tay, nói:

- Công tử, Long nhi ở chỗ này! Nơi này có trận pháp, ngươi có thể nhìn thấy Long nhi sao?

Cá sấu lớn ‘Hoa’ nâng đầu, trừng lớn hai mắt tinh hồng nhìn lại, gặp lại là một tên nhân loại, lập tức quái dị cười một tiếng, châm chọc nói:

- Long nhi cô nương, ngươi nói nhân tình kia, chính là nhân loại này? Hắc hắc, ngươi đường đường là hậu duệ của Yêu tộc đại năng, người mang Long huyết tôn quý, vậy mà pha trộn cùng một tiểu tử loài người, ngươi không cảm thấy mất mặt? Tiểu tử này có điểm nào xứng với ngươi? Điểm nào vượt qua bản vương?

Long nhi không có để ý nó, vẫn như cũ phất tay cho phía trên, kêu lên:

- Công tử! Công tử! Nơi này!

Cá sấu lớn cười lạnh nói:

- Long nhi cô nương, coi như ngươi hét rách cổ họng cũng vô dụng. Tiểu tử kia không nhìn thấu được trận pháp của bản vương, coi như hắn có thể nhìn thấy ngươi, cũng không vào được. Trận pháp này của bản vương thế nhưng là trận pháp do đại năng thượng cổ lưu lại, cho dù là thần tiên tới.... Hả?

Đúng vào lúc này, đạo thân ảnh giữa không trung đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Một giây sau, hắn đột nhiên vô thanh vô tức xuyên qua màn sáng của trận pháp, xuất hiện ở trên thuyền.

Cá sấu lớn trừng lớn hai mắt tinh hồng: - ? ? ?

Lạc Thanh Chu rơi vào đầu thuyền, đứng ở bên cạnh Long nhi.

Long nhi lập tức vui đến phát khóc, trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn, ôm hắn nói:

- Công tử, ngươi rốt cuộc đã đến, long huyết xử nữ của Long nhi kém chút sẽ bị tên bại hoại này cướp đi, ô ô ô...

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:

- Ta nhớ được trên người ngươi có rất nhiều bảo vật mà? Ngươi xác định ngươi đánh không lại nó?

Long nhi mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Đánh không lại, Long nhi thật đánh không lại. Trận pháp nơi này thật lợi hại, thật nhiều công pháp của Long nhi căn bản không thi triển ra được.

- Xoạt!

Đúng vào lúc này, cá sấu lớn trong nước đột nhiên vỗ cái đuôi lớn, sóng nước văng khắp nơi, tức giận quát:

- Tiểu tử, buông Long nhi cô nương của bản vương ra! Nhân loại đê tiện như ngươi không có tư cách đụng nàng! Nàng là của bản vương!

Lạc Thanh Chu nhìn nó một chút, lại quay đầu, nhìn về phía bóng đen phía ngoài, vẫn như cũ cảnh giác phải chăng có người theo dõi.

Cá sấu lớn gặp hắn vậy mà không nhìn mình, tức giận ‘Hoa’ một tiếng từ trong nước giương đầu lên, phẫn nộ quát:

- Tới tới tới! Cùng bản vương đại chiến ba trăm hiệp! Người nào thắng, Long nhi cô nương sẽ là của người đó.

Dứt lời, đuôi sắt to lớn sau lưng đột nhiên quật xuống, quất về phía thuyền nhỏ.

Lạc Thanh Chu gặp đuôi sắt kia tới với khí thế hung mãnh, khí tức cường đại, lân giáp phía trên đuôi sắt bóng loáng lượn lờ khói đen, hiển nhiên đã luyện chế thành pháp bảo trên người, phạm vi bao phủ rộng, hắn căn bản cũng không có cơ hội tránh né.

- Sưu!

Hắn trực tiếp lấy ra cây gậy gỗ đen nhánh, lực lượng trong cơ thể ‘Bá’ một tiếng, rót vào cánh tay, hai chân lập tức trầm xuống, đột nhiên vung ra một côn, trong không khí lập tức vang lên tiếng xé gió bén nhọn chói tai.

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng, tia lửa văng khắp nơi.

Cánh tay Lạc Thanh Chu đột nhiên chấn động, toàn thân mang theo thuyền nhỏ nghiêng trên mặt nước bay ra ngoài, ‘Ba’ một tiếng, rơi vào trên mặt nước bảy tám mét bên ngoài, văng lên vô số bọt nước.