Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 168: Thiền Thiền không khỏe




- Chẳng lẽ tòa thạch thất này, hai người gỗ này vốn chính là chuẩn bị cho người luyện võ?

Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Lại liên tục luyện một canh giờ, hắn rốt cục cảm thấy bắp thịt toàn thân đau đớn khó nhịn, khí lực toàn thân cũng tiêu hao hầu như không còn, đành phải ngừng lại, nghỉ ngơi một lúc.

Nghỉ ngơi một hồi, hắn lại dời lên nham thạch từ bên trong nơi hẻo lánh, bắt đầu kéo lên cơ bắp.

Thẳng đến chạng vạng tối, hắn mới dừng tu luyện.

Ra ngoài thầm nghĩ, trực tiếp ở dưới đáy hồ rửa sạch thân thể, cẩn thận từng li từng tí từ nơi hẻo lánh bên trong trồi lên mặt hồ.

Gặp bốn phía không có người, nhanh chóng lên bờ, mặc vào quần áo.

Tuyết rơi ít đi một chút.

Nhiệt độ không khí bên hồ vẫn như cũ ấm áp như xuân, trong vườn nở đầy hoa tươi.

Những cây dương liễu kia cũng đã xuất hiện chồi non.

Lạc Thanh Chu ở bên hồ thưởng thức cảnh xuân trong ngày mùa đông một hồi, rời khỏi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, về tới tiểu viện.

Tiểu Điệp mang bữa tối về.

Lúc Lạc Thanh Chu đang ăn cơm thấy nàng đứng ở một bên đỏ mặt, thỉnh thoảng nhìn lén mình, không khỏi nhìn thoáng qua con mắt của nàng, nghe được trong trong lòng nàng nói: Ai, ta thực ngốc, tiểu Đào tỷ tỷ rõ ràng nói là muốn kết hợp lại hai loại nhạc khí, ta vậy mà chỉ gõ trống, quên đi... Công tử tối hôm qua nhất định rất thất vọng? Không sao, đêm nay, ta nhất định phải lấy công chuộc tội, để công tử dễ chịu! .

Lạc Thanh Chu: - ...

Cơm nước xong xuôi.

Lạc Thanh Chu ra cửa, chuẩn bị trước đi thỉnh an cho vị nhạc mẫu đại nhân kia, thuận tiện nhìn xem Tứ Tứ cùng Tây Tây.

Bất quá lúc đi tới cửa, một tiểu nha hoàn từ bên trong đi ra nói:

- Cô gia, đêm nay phu nhân và Trương phu nhân các nàng ra ngoài đi Uyên Ương lâu chơi, khuya mới trở về. Lúc gần đi bàn giao cho nô tỳ, để nô tỳ nói cho cô gia, đêm nay cũng không cần đến thỉnh an.

- Được.

Có thể không thấy vị nhạc mẫu đại nhân tính tình cổ quái kia, tự nhiên tốt nhất.

Lạc Thanh Chu cũng không dám tự tiện vào xem đôi huynh muội kia, trực tiếp quay người rời đi.

Lúc đi đến trước cửa “Linh Thiền Nguyệt cung”, Bách Linh đang cầm một bó hoa đứng ở cửa chờ hắn, nhìn thấy hắn cười nói:

- Cô gia, tiểu thư không ở nhà, đi chỗ Nhị tiểu thư rồi, nếu cô gia muốn đi, ta bồi cô gia cùng đi.

Lạc Thanh Chu đương nhiên sẽ không tự đi tìm phiền phức:

- Được rồi, vậy ta trở về đọc sách.

Bách Linh vội vàng lại nói:

- Cô gia, Thiền Thiền hôm nay không thoải mái, đang nằm trong phòng, cô gia muốn đi xem nàng một chút hay không?

Lạc Thanh Chu nghe vậy hơi kinh ngạc:

- Nàng thế nào? Ngã bệnh?

Nha đầu lợi hại như vậy cũng sẽ sinh bệnh?

Bách Linh thấp giọng nói:

- Chảy máu, chảy rất nhiều.

Lạc Thanh Chu sững sờ, nhíu nhíu mày lại:

- Bị thương rồi? Đánh nhau với người ta?

Bách Linh “Phốc phốc” cười một tiếng, chớp chớp con ngươi nói:

- Ừm, thụ thương, rất nghiêm trọng, nằm ở trên giường không đứng dậy nổi.

Lạc Thanh Chu thấy nàng cười tươi, trong con ngươi tràn đầy trêu chọc, giật mình, đột nhiên kịp phản ứng:

- Nguyệt sự (tới tháng)?

Bách Linh lập tức mở to hai mắt:

- Cô gia, ngươi ngay cả nguyệt sự của nữ hài tử đều biết?

Lạc Thanh Chu không có lại để ý tới nàng, chuẩn bị rời đi.

Bách Linh đột nhiên quay đầu hô vào trong phòng:

- Thiền Thiền, cô gia thật lợi hại, ngay cả ngươi khi nào tới nguyệt sự đều tính toán được đây.

Lạc Thanh Chu dừng bước chân lại, trừng nàng một cái nói:

- Đừng nói bậy.

Bách Linh chu miệng, ủy khuất nói:

- Cô gia, người rõ ràng mới nói đây.

Lạc Thanh Chu lười nhác để ý đến nàng, mới vừa đi mấy bước, Bách Linh ở phía sau nói nhỏ:

- Cô gia, tiểu thư không có ở đây, Thiền Thiền cũng nằm trong phòng dậy không nổi, nội viện không có ai, đêm nay cô gia có thể... Có thể ăn hiếp người ta nha.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, quay đầu nhìn nàng nói:

- Ngươi xác định?

Bách Linh lập tức hai tay ôm ngực, hì hì cười một tiếng:

- Lừa gạt cô gia, người ta mới không muốn cùng cô gia đâu, tiểu thư sẽ ăn dấm.

Lạc Thanh Chu thấy nàng ra vẻ trêu đùa đắc ý, lại nghĩ tới đêm đó hắn bị bịt mắt “Tra tấn” một đêm, trong lòng đột nhiên nhảy lên một cơn tức giận.

Hắn đột nhiên xoay người, bước nhanh đi tới.

- Cô gia, ngươi... Ngô...

Bách Linh sững sờ, còn chưa tới kịp nói chuyện, Lạc Thanh Chu ôm eo nhỏ của nàng, trực tiếp đè nàng lên trên khung cửa bên cạnh, hung hăng hôn lấy miệng nhỏ của nàng.

Bách Linh trừng lớn con ngươi, không thể thở nổi, cũng không thể nói chuyện...

Nụ hôn bá đạo mà thô lỗ, kéo dài đến thời gian một nén nhang.

Sau đo Lạc Thanh Chu buông miệng và tay, giống như tiểu lưu manh nhéo nhéo cái cằm của nàng, nghênh ngang rời đi, thiếu nữ tựa ở trên khung cửa đã toàn thân mềm nhũn, đỏ bừng cả khuôn mặt thuận theo khung cửa chậm rãi ngồi xuống, ngơ ngác ngồi trên mặt đất.