Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1650. Nguyệt tỷ tỷ: Cần ta hỗ trợ sao? (1)




Bách Linh 'A' kêu một tiếng, lập tức nhảy cà tưng tránh thoát.

Ai ngờ kia tuyết cầu ‘Ba’ một tiếng, vừa hay đập vào bên trên gương mặt xinh đẹp của Tần đại tiểu thư phía sau nàng, bông tuyết lập tức vẩy ra, nhiễm hết cả mặt nàng, rất nhiều bông tuyết rơi xuống, thuận theo cổ áo của nàng, rơi vào trong cổ trắng nõn kia của nàng.

Ba người gặp một màn này, lập tức cứng người tại chỗ, an tĩnh lại.

- Dát.

Một con quạ trắng từ giữa không trung bay qua, phá vỡ sự yên tĩnh trong hậu hoa viên.

Lạc Thanh Chu cứng đờ, vội vàng đi qua nói:

- Đại tiểu thư, ta… ta không phải cố ý.....

Bách Linh ở một bên lập tức nói:

- Cô gia, ngươi chính là cố ý! Ngươi chính là cố ý nhắm chuẩn tiểu thư mà ném, hừ.

Lập tức đưa quả cầu tuyết đã nặn xong trong tay tới trước mặt Tần đại tiểu thư, giật giây nói:

- Tiểu thư, nện hắn! Đập hư cô gia.

Tần đại tiểu thư không có trả lời, lấy ra khăn tay, nhè nhẹ lau sạch tuyết mạt bên trên gương mặt đầy nghiêm túc, trên dung nhan tuyệt mỹ không tì vết vẫn như cũ lạnh lùng như tuyết, cũng không có lộ ra cảm xúc khác.

- Ba!

Bách Linh đột nhiên ném ra cầu tuyết trong tay, vừa hay đập vào trên mũi Lạc Thanh Chu, lập tức chạy ra lương đình, hì hì cười nói:

- Cô gia, ta nện giúp tiểu thư, ngươi không thể hoàn thủ nha.

Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, giơ tay lên xoa xoa tuyết mạt trên mũi, ánh mắt vẫn như cũ nhìn thiếu nữ trước mặt, do dự một chút, cẩn thận từng li từng tí:

- Đại tiểu thư, ngươi mau trở lại phòng đổi bộ y phục đi, tuyết rơi vào trong quần áo...

Tần đại tiểu thư nghe vậy dừng một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc nhàn nhạt nhìn hắn nói:

- Có quan hệ với ngươi sao?

Lạc Thanh Chu trệ trệ, thấy cảm xúc của nàng đêm nay tựa hồ không đúng lắm, không dám lại ở thêm, chắp tay nói:

- Thời gian đã không còn sớm, vậy ta sẽ không quấy rầy đại tiểu thư.

Nói xong, nhìn Hạ Thiền cách đó không xa một chút, lại nhìn bốn người tuyết bên trong nơi hẻo lánh kia một chút, quay người rời đi.

Bách Linh vội vàng kêu to ở sau lưng:

- Cô gia, lại chơi một lát đi! Người ta không đánh lén ngươi còn không được sao?

Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, bước nhanh rời đi.

Đợi đi ra Linh Thiền Nguyệt cung, hắn cẩn thận hồi tưởng một chút quá trình ném tuyết vừa rồi, luôn cảm thấy mấy quả cầu tuyết phía sau không đơn giản, không giống như Bách Linh ném.

Không phải là Tần đại tiểu thư ném đó chứ?

Cũng không quá có khả năng.

Sao Tần đại tiểu thư lạnh như băng lại chơi loại trò chơi ngây thơ mà vui sướng này đây, hoàn toàn không phù hợp với tính cách của nàng.

Đêm nay, mặc dù sắc mặt Tần đại tiểu thư không có gì khác biệt với trước đó quá lớn, nhưng rõ ràng không quá cao hứng.

Lúc trước nói chuyện với hắn, cũng không phải loại giọng nói này.

Là gặp được chuyện phiền lòng sao?

Hay là nhìn tuyết rơi, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó phiền lòng?

Lạc Thanh Chu mang nghi hoặc, về tới Mai Hương uyển.

Vào phòng.

Hắn kể chuyện mới vừa rồi cho Tần nhị tiểu thư nghe.

Tần nhị tiểu thư nghe xong, cười nói:

- Lá gan của Thanh Chu ca ca thật to, ngay cả tỷ tỷ cũng dám ném.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta cũng không phải cố ý, ta lúc đầu muốn nện Bách Linh.

Tần nhị tiểu thư cười nói:

- Lấy bản sự của Thanh Chu ca ca, cũng sẽ không có loại thất thủ này. Thanh Chu ca ca khẳng định hoài nghi mấy cầu tuyết kia là tỷ tỷ ném, cho nên muốn thử tỷ tỷ một chút, đúng hay không?

Lạc Thanh Chu không có thừa nhận:

- Ta cũng không dám cố ý nện đại tiểu thư. Nếu để cho nhạc mẫu đại nhân biết, lại nói ta không có quy củ, không có tị huý.

Tần nhị tiểu thư nâng bình trà lên, giúp hắn rót một chén trà nóng, cười nói:

- Thanh Chu ca ca sợ Vi Mặc nói cho mẫu thân biết? hay là sợ Vi Mặc suy nghĩ nhiều?

Lạc Thanh Chu nâng chung trà lên, uống một ngụm, nói:

- Ta lại không làm việc gì trái với lương tâm, sợ cái gì.

Hai người lại ở trên giường nói một lát, gặp thời gian không còn sớm, lên giường.

Thu nhi tiến đến đổi lò lửa, lại thổi tắt ngọn đèn trên bàn, mới im ắng lui đi ra ngoài, khép cửa phòng lại.

- Thanh Chu ca ca, tháng sau liền muốn qua tết, Trưởng công chúa cũng sắp trở về rồi, Vi Mặc luôn cảm giác có chuyện gì muốn phát sinh.

- Không có chuyện gì, chuyện lớn hơn nữa, có phu quân nhà nàng chống đỡ.

- Thanh Chu ca ca, nếu như Trưởng công chúa từ bỏ, chúng ta có phải lập tức liền muốn rời khỏi hay không?

- Đúng thế. Lấy tính cách của vị hoàng đế kia, dung không được chúng ta, dù sao chúng ta sớm đã đứng đội. Lần trước trong cung, chúng ta lại mượn thế Trưởng công chúa, để hắn nén giận. Nếu trưởng công chúa từ bỏ, cũng liền thất thế, chúng ta sẽ nguy hiểm hơn.