Không đợi hắn nói xong, Tần nhị tiểu thư liền ngắt lời, ra vẻ giận dữ nói:
- Thanh Chu ca ca, ta muốn chàng nói thật!
Lạc Thanh Chu dừng một chút, lại nhìn cây trâm trong tay nàng một chút, mặt mũi tràn đầy khổ sở nói:
- Nhị tiểu thư, đây là ta mang về, tặng cho nàng là phu quân yêu thương nương tử, đưa cho nhạc mẫu đại nhân là con rể hiếu kính nhạc mẫu, nhưng đưa cho đại tiểu thư… không tốt lắm đâu?
Tần nhị tiểu thư nói:
- Làm sao không tốt lắm? Đưa cho tỷ tỷ, là muội phu yêu tỷ tỷ, không phải sao?
Lạc Thanh Chu: -....
Tần nhị tiểu thư lập tức cười nói:
- Nói thiếu một chữ, là 【 Kính yêu 】 , muội phu kính yêu tỷ tỷ, không phải thiên kinh địa nghĩa sao?
Lập tức hơi thu liễm ý cười, lại nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc thường xuyên đợi ở trong gian phòng, không cần dùng cây trâm này. Tỷ tỷ mỗi ngày đều sẽ đi hậu hoa viên, nơi đó gió lớn, cho nàng thích hợp nhất. Tỷ tỷ cũng thường xuyên sẽ suy nghĩ lung tung, cây trâm này có thể tĩnh tâm ngưng thần, Vi Mặc cảm thấy, thích hợp tỷ tỷ nhất. Thanh Chu ca ca, đưa cho tỷ tỷ, được không?
Lạc Thanh Chu nhìn ánh mắt nàng hiện ra vẻ cầu khẩn, thở dài một hơi, chỉ đành phải nói:
- Đã như vậy, vậy thì đưa cho đại tiểu thư đi, ta thật ra không quan trọng. Chỉ là sợ… Sợ đại tiểu thư sẽ hiểu lầm, cho rằng ta có ý đồ gì đối với nàng, sợ những người khác sẽ nói lung tung. Còn có, tất cả mọi người có, nhị tiểu thư thân là chính thê lại không có, ta...
- Thanh Chu ca ca.
Tần nhị tiểu thư đưa cây trâm tới trước mặt hắn, ôn nhu nói:
- Vi Mặc không quan tâm những thứ này, Thanh Chu ca ca mỗi ngày có thể bồi tiếp Vi Mặc, Vi Mặc đã rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Cây trâm này hoàn toàn chính xác rất xinh đẹp, Vi Mặc cũng rất thích, nhưng nó càng thích hợp tỷ tỷ hơn, tỷ tỷ cũng càng cần nó. Có một số việc, Thanh Chu ca ca không hiểu, nhưng Vi Mặc một mực chú ý. Đi thôi, đưa cây trâm qua, trò chuyện với tỷ tỷ, thuận tiện đưa trân châu cho Hạ Thiền, tin tưởng Hạ Thiền nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lạc Thanh Chu đành phải tiếp nhận cây trâm, nói:
- Ban đêm lại đưa đi không được sao?
Tần nhị tiểu thư mỉm cười nói:
- Ban đêm cũng được, nhưng đi tặng sớm một chút, các nàng sẽ vui vẻ sớm một chút, không tốt sao?
Lạc Thanh Chu vuốt ve cây trâm trong tay, nhíu nhíu mày lại, nói:
- Ta cảm thấy đại tiểu thư có thể sẽ không vui vẻ, thậm chí sẽ không tiếp nhận. Dù sao lần trước....
- Thanh Chu ca ca, mau đi đi.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu nói:
- Không thử một chút, làm sao biết? Tựa như giày lần trước, tỷ tỷ chưa hề tiếp nhận qua bất kỳ món đồ gì của nam tử tặng, nhưng Thanh Chu ca ca lần trước đưa đi, không phải tỷ tỷ đã tiếp nhận?
Dừng một chút, nàng nói khẽ:
- Dù sao…. Thanh Chu ca ca trước đó đã cùng tỷ tỷ chính thức bái đường thành thân, tỷ tỷ đối với Thanh Chu ca ca, có khả năng không có yêu, nhưng luôn có như vậy một tia tình cảm cùng khác biệt với người khác, Vi Mặc cảm thấy như vậy.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, thu hồi cây trâm, chuẩn bị rời đi.
Tần nhị tiểu thư đột nhiên lại nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng chờ một chút.
Nói rồi tiến vào buồng trong, lấy ra một cái hộp gấm bên trong bàn trang điểm ở đầu giường, tới đưa tới trước mặt hắn nói:
- Trong này có một cái vòng ngọc, Thanh Chu ca ca cầm đi, đưa cho Bách Linh. Nếu để cho nàng nhìn thấy Thanh Chu ca ca cho tỷ tỷ cây trâm, lại tặng quà cho Hạ Thiền mà quên nàng, nha đầu kia khẳng định sẽ rất khổ sở.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, nhìn về phía hộp gấm trong tay nàng, vừa nhìn về phía nàng:
- Nhị tiểu thư....
- Thanh Chu ca ca, đi thôi.
Tần nhị tiểu thư nói xong, lại nhẹ nhàng cắn môi một cái, chớp chớp lông mi thật dài, có chút ngượng ngùng nói:
- Vi Mặc cảm thấy, thân thể tốt lên rất nhiều, đêm nay… Vi Mặc muốn.
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.
Linh Thiền Nguyệt cung, tiền viện.
Bách Linh một bộ váy áo màu hồng đang thanh tú động lòng người ngồi xổm ở trong bụi hoa chỗ góc tường, ngắt lấy hoa tươi.
Bình hoa trong tay nàng đã cắm đỏ lam trắng tím các loại hoa tươi với đủ loại màu sắc.
Mấy đóa hoa tươi này đều mới bị ngắt từ trong vườn hoa phía sau, trên mặt cánh hoa kiều nộn còn mang theo sương lạnh thật mỏng, không biết là loại nào lại nở rộ xinh đẹp trong thời tiết khắc nghiệt như hiện nay.
Trên vành tai bên phải của nàng còn cắm một đóa hoa nhỏ khác màu hồng.
Hoa nhỏ kia trắng trẻo mũm mĩm, nhụy hoa có giọt sương khẽ động, óng ánh sáng long lanh, phối hợp với gương mặt phấn nộn xinh đẹp cùng váy áo màu hồng lộ ra cảnh đẹp ý vui.
Lúc Lạc Thanh Chu đi tới cửa, nghe được trong miệng nàng ngay ngâm nga bài hát, cẩn thận nghe xong, làn điệu bài hát đúng là « Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ ».