Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1602. Muội phu đối với tỷ tỷ... Kính yêu (1)




Tần nhị tiểu thư ngắt lời nàng, nói khẽ:

- Mẫu thân, người không cần lo lắng những chuyện này, lo lắng cũng vô dụng. Có tin tức gì, Vi Mặc sẽ nói cho người biết. Thanh Chu ca ca đợi chút nữa còn muốn đi đọc sách, người nhanh đi cửa hàng đi.

Tống Như Nguyệt thở dài một hơi, đứng lên nói:

- Tốt, không sao thì tốt, vậy ta đi cửa hàng đi. Thanh Chu, ngươi đi học cho giỏi, mặc kệ về sau có thể khảo thí hay không, cũng không thể lười biếng, biết không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, Thanh Chu tuyệt không cô phụ ngài kỳ vọng cao.

Tống Như Nguyệt lại thở dài một hơi, sau đó lo lắng rời đi.

Trong phòng an tĩnh lại.

Lạc Thanh Chu đi qua khóa cửa phòng, do dự một chút, đi đến trước giường nói:

- Nhị tiểu thư, tối hôm qua ta đi trong cung, ngoại trừ nói chuyện một hồi cùng Thánh thượng, còn có một chuyện, không có nói cho nàng biết.

Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:

- Thanh Chu ca ca, nếu khó nói, không cần nói cho Vi Mặc.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Không phải làm khó, chỉ là có chút không nguyện ý nhớ tới. Bất quá chuyện đã phát sinh, ta cảm thấy vẫn phải nói với nàng một tiếng. Hoa Cốt cô nương, nàng ấy….

Tần nhị tiểu thư an tĩnh nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nói:

- Tối hôm lúc ta đi qua, Hoa Cốt cô nương nằm trên mặt đất, đã tự sát.

Tần nhị tiểu thư nghe xong, sắc mặt đột biến.

Giọng nói của Lạc Thanh Chu trầm thấp nói:

- Thánh thượng muốn để nàng thị tẩm, nàng từ chối, nàng… nói nàng đã có người trong lòng. Thánh thượng bức hiếp nàng, cho nên nàng dùng cây trâm phá huỷ gương mặt của mình, sau đó đâm cây trâm vào lồng ngực của mình, tự sát...

Tần nhị tiểu thư nghe xong, trên mặt lộ ra một vẻ phức tạp, trầm mặc thật lâu, nhìn hắn, nói khẽ:

- Thanh Chu ca ca, cái này cũng không trách ngươi, Thánh thượng làm như vậy, chỉ sợ muốn chọc giận Trưởng công chúa, để Trưởng công chúa có hành động.

Lạc Thanh Chu có chút cúi đầu, không nói gì.

Tần nhị tiểu thư từ trên giường đi xuống, cầm tay của hắn, mềm mại nói:

- Thanh Chu ca ca, Hoa Cốt là cô nương đáng thương, Vi Mặc vẫn luôn không có phản đối chuyện nàng vào cửa. Không nghĩ tới....

- Thanh Chu ca ca, ngươi chuẩn bị làm thế nào?

Lạc Thanh Chu đối mặt với ánh mắt ôn nhu kia của nàng, trầm mặc một chút, nói:

- Ta chuẩn bị giết hắn.

Ngữ khí hắn bình tĩnh, ánh mắt yên tĩnh, cũng không có nói muốn giết ai.

Nhưng trong lòng Tần nhị tiểu thư lại run lên, kinh ngạc nhìn hắn.

Trầm mặc hồi lâu, ôn nhu nhược nhược tựa vào trong ngực hắn, nói khẽ:

- Thanh Chu ca ca, có thể trở thành nữ nhân của chàng, đời trước của Vi Mặc nhất định làm qua rất nhiều rất nhiều chuyện tốt.

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng ôm nàng, cúi đầu hôn mặt của nàng một cái, nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài nhu thuận của nàng, ôn nhu nói:

- Có thể lấy được nương tử như nàng, ta đời trước cũng nhất định phải làm rất nhiều rất nhiều chuyện tốt.

Hai người chăm chú ôm cùng một chỗ.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, vẫn nói chuyện Hoa Cốt có thể sẽ không chết cho nàng nghe:

- Ta mang thi thể Hoa Cốt từ trong cung ra ngoài, đặt ở trong quan tài băng do một người bạn của ta cho mượn. Ta còn có một bằng hữu rất lợi hại, đều lưu lại thần hồn cùng ký ức của Hoa Cốt, nói về sau có còn có khả năng để nàng phục sinh.

Vừa nghe lời này, mặt mũi Tần nhị tiểu thư lập tức tràn đầy kích động nói:

- Thanh Chu ca ca, thật sao?

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nói:

- Thật.

Mặt mũi Tần nhị tiểu thư tràn đầy vui vẻ nói.

- Chờ về sau Hoa Cốt cô nương sống lại, Thanh Chu ca ca cưới nàng đi, có được hay không?

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Được.

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Vi Mặc, nàng… Thật hào phóng.

Tần nhị tiểu thư lại dán ở trong ngực hắn, nói khẽ:

- Hoa Cốt cô nương yêu chàng như vậy, tình nguyện tự sát, cũng phải bảo trì tấm thân trong sạch vì chàng, nữ tử dạng này, Vi Mặc làm sao có thể từ chối đây?

Trong lòng Lạc Thanh Chu lại ấm áp, lại trìu mến, lại cảm động, cúi đầu hôn một chút gương mặt của nàng, sau đó lấy ra ba kiện lễ vật, nói:

- Nhị tiểu thư, ta chỗ này có ba món đồ tốt, nàng nhìn xem mình thích cái nào.

Tần nhị tiểu thư nhìn về phía đồ vật trong tay hắn.

Lạc Thanh Chu giải thích nói:

- Đây là roi, có thể dài có thể ngắn, có thể mảnh có thể thô, mà lại phi thường cứng cỏi, là một kiện bảo vật.

Tần nhị tiểu thư nói khẽ:

- Vi Mặc dùng roi, giống như không có tác dụng gì.

Lạc Thanh Chu nói:

- Sao lại vô dụng? Nếu như lần sau ta không nghe lời, nàng có thể dùng đầu roi này quất ta.

Tần nhị tiểu thư 'Phốc phốc' cười một tiếng, khí tức u ám trong lòng lập tức quét sạch sành sanh, cười nói:

- Vi Mặc mới không nỡ ra tay đánh Thanh Chu ca ca.