- Nếu như điện hạ lúc này đột nhiên chỉ huy đánh người một nhà, đích thật là sẽ biến thành mục tiêu công kích. Mặc dù điện hạ có thực lực hùng hậu, nhưng nếu mất dân tâm, lại không có danh chính ngôn thuận, vậy thì rất khó.
- Thái vương tập trung hoả lực tại biên cảnh, đoán chừng chính là vì chuẩn bị cho điện hạ, một khi điện hạ phạm sai lầm, hắn sẽ triệu tập quân đội cả nước tru sát phản loạn. Mà gần đây các sứ giả của những quốc gia đều muốn đến kinh đô, Thánh thượng đoán chừng sẽ hứa hẹn một chút lợi ích, liên thủ cùng bọn hắn, lại thêm những quân đội khác các nơi trong Đại Viêm, chỉ sợ điện hạ...
Vẻ mặt Hoa Cốt đầy nghiêm túc nói:
- Ý của công tử là....
Lạc Thanh Chu nói:
- Không thể chủ động động thủ, mà bây giờ còn chưa có cơ hội tốt nhất.
Hoa Cốt thở dài nói:
- Thế nhưng điện hạ nên làm cái gì bây giờ? Hiện tại tin tức điện hạ tạo phản đã truyền khắp kinh đô cùng các nơi, không thể đợi thêm nữa, chỉ sợ thời gian càng kéo dài, quân tâm bất ổn, đến lúc đó tướng sĩ đều sẽ chậm rãi tán đi.
Lạc Thanh Chu nhíu mày trầm tư một lát, nhìn nàng nói:
- Điện hạ dám về kinh đô không?
Hoa Cốt nghe vậy sững sờ, lập tức kinh ngạc:
- Công tử, người vậy mà có cùng ý nghĩ với điện hạ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Điện hạ cũng nghĩ như vậy?
Hoa Cốt nhẹ gật đầu, nói:
- Điện hạ cũng có ý này. Thánh thượng hạ lệnh, triệu Phong Vương các nơi về kinh ăn tết, điện hạ có thể cùng bọn hắn đồng thời trở về, cứ như vậy, lời đồn đại điện hạ muốn tạo phản tự nhiên sẽ tự sụp đổ. Lấy công lao cùng uy vọng của điện hạ, hơn nữa còn có sứ giả nước láng giềng đến kinh đô bái phỏng, còn có quân đội ở biên cảnh, cho nên không người nào dám lựa chọn động điện hạ ở thời điểm này.
- Điện hạ nói sau khi nàng trở về, chủ động nói với Thái hậu cùng Thánh thượng, nàng phải từ bỏ thân phận quốc chủ Hỏa Nguyệt quốc cùng buông xuống quân quyền, sau đó an tâm lấy chồng...
Lạc Thanh Chu nhíu mày nói:
- Điện hạ từ bỏ rồi?
Hoa Cốt trầm mặc một chút, lắc đầu:
- Nô gia cũng không biết điện hạ nghĩ thế nào. Điện hạ chỉ để nô gia đến hỏi công tử một chút, nếu như nàng làm như vậy, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Để điện hạ tự mình quyết định đi. Có lẽ điện hạ tại biên cảnh thấy được Yêu tộc tàn bạo, thấy được bách tính đáng thương, không muốn lại tự giết lẫn nhau. Thế nhưng... Được rồi, không nói nữa, điện hạ có ý nghĩ của mình, khẳng định đã sớm quyết định. Bất quá, Hỏa Nguyệt quốc những người kia.....
Hoa Cốt nói:
- Điện hạ nói nàng sẽ giải quyết.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, không tiếp tục nhiều lời.
Hai người lại nói một hồi.
Hoa Cốt thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, đứng lên nói:
- Công tử, Hoa Cốt cần phải đi, đoạn thời gian này một mực có người ở bên ngoài giám thị chúng ta, Hoa Cốt sợ mang đến phiền phức cho công tử, cho nên không có tới. Hôm nay...
Nàng dừng một chút, cắn cắn môi phấn, thấp giọng nói:
- Tối hôm qua Hoa Cốt mơ thấy công tử, thực sự tưởng niệm, cho nên hôm nay liền đến... Mong rằng công tử đừng nên trách mới đúng.
Lạc Thanh Chu cũng từ trên giường đi xuống, không có nhiều lời, nói:
- Vậy ta đưa tiễn ngươi.
- Ừm.
Hoa Cốt cúi thấp đầu, đi tới cửa, cúi người mặc giày.
Lạc Thanh Chu đứng ở phía sau, nhìn cái mông mượt mà bày ra sau khi nàng cúi xuống bờ eo nhỏ nhắn, ngửi ngửi hương vị thơm ngọt trên người nàng bay tới, không khỏi nghĩ tới hình tượng đêm đó tắm rửa trong cung.
- Công tử, để Hoa Cốt hầu hạ ngươi một lần, được hay không?
Hoa Cốt đi xong giày của mình, lại cầm lên giày của hắn, sau đó cúi hai đầu gối xuống, quỳ gối ở cửa ra vào, mở to con ngươi ngập nước, mặt mũi tràn đầy cầu khẩn nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu giật mình, không có từ chối, khẽ gật đầu. Mặt mũi Hoa Cốt lập tức tràn đầy vui sướng, cúi đầu xuống, thần sắc ôn nhu ôm chân của hắn, chậm rãi giúp hắn mang xong giày, sau đó ngẩng lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp vũ mị nói:
- Công tử, cảm ơn ngươi. Thật ra Hoa Cốt không có hi vọng xa vời cái gì, chỉ cần có thể ngẫu nhiên đến hầu hạ công tử một lần, Hoa Cốt đã rất thỏa mãn....
Trong lòng Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, đỡ nàng lên, nói:
- Đi thôi, trời sắp tối rồi.
Hoa Cốt khẽ gật đầu:
- Ừm.
Hai người cùng đi ra tiểu viện.
Lạc Thanh Chu một mực đưa nàng đến cửa chính, nhìn nàng đi lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi rời đi.
Hoa Cốt đột nhiên xốc lên màn cửa, thò đầu ra, nhìn hắn nói:
- Công tử, chờ Hoa Cốt lần sau đến, công tử có thể muốn Hoa Cốt không? Đại phu nói Hoa Cốt có thể sống đến hai mươi tuổi thôi, thế nhưng Hoa Cốt cảm thấy, thời gian của Hoa Cốt đã không nhiều lắm, Hoa Cốt muốn hầu hạ công tử nhiều thêm mấy lần....