Có chút thực lực cùng ảnh hưởng, thậm chí bị giam lỏng.
Tần phủ tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Mỗi ngày trên đường phố phía ngoài đều có Cẩm Y vệ mặc thường phục đang đi qua đi lại.
Cho nên trong khoảng thời gian này, đám người Tần gia ngoại trừ đi nội thành làm ăn ra, chỗ nào cũng không có đi.
Lạc Thanh Chu ban ngày đều ở nhà đọc sách, vụng trộm luyện võ, ban đêm thì kể chuyện xưa cho đại tiểu thư, nói chuyện phiếm cùng Nguyệt tỷ tỷ, Chu Yếm các hảo hữu.
Nhưng hắn cũng không thư giãn, thời khắc đều đang tìm cơ hội rời đi nơi thị phi này.
Một mình hắn còn tốt, bất cứ lúc nào đều có thể rời đi.
Nhưng Tần gia quá nhiều người, quá chói mắt, bị Cẩm Y vệ cường điệu giám thị, rất khó thần không biết quỷ không hay rời đi.
Bất quá lập tức sẽ muốn qua tết.
Đến lúc đó sẽ có sứ đoàn các quốc gia đến kinh thành chúc mừng, sẽ có người từ các nơi đến kinh đô xem náo nhiệt, chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân cùng người các nơi đi thăm bạn bè, cũng sẽ tụ tập mà tới.
Lúc kia, hẳn là sẽ có cơ hội.
Một ngày này, khí trời tốt.
Tống Như Nguyệt từ bên ngoài trở về, nói binh sĩ trên đường ít đi rất nhiều, người đi đường nhiều hơn, còn nhiều thêm rất nhiều du khách ngoại quốc, rất là náo nhiệt.
Lạc Thanh Chu ghi ở trong lòng, sau khi ăn cơm trưa xong, nói một tiếng với Tần nhị tiểu thư, sau đó từ hậu viện ra khỏi cửa.
Đi vào trong hẻm nhỏ đeo lên mặt nạ, đổi quần áo, trước thần hồn xuất khiếu, quan sát bốn phía một phen, sau đó leo tường, đi Thành Nam.
Lúc đi qua ngõ hẻm Thập Bát lúc, nhìn thấy cửa ngõ tự nhiên trống trơn, trong lòng hắn lập tức có chút thất lạc.
Mặc dù bình thường Lệnh Hồ Thanh Trúc thường xuyên sẽ nói với hắn tình trạng của Đao tỷ ở Lăng Tiêu tông, nhưng nhìn thấy đầu hẻm nhỏ này trống không, trong lòng hắn khó tránh khỏi vẫn còn có chút khó chịu.
Không còn có người mang cho hắn bánh bột ngô.
Đao tỷ và phụ thân nàng chỉ sợ về sau đều rất khó lộ diện ở trước mặt những người khác, trừ phi... Cải thiên hoán nhật (thời đại thay đổi).
Không biết Trưởng công chúa bây giờ ở biên cảnh như thế nào.
Gần đây cũng không có tin tức truyền về kinh đô, hết thảy đều lộ ra rất bình tĩnh.
Nhưng hắn biết, trận bình tĩnh này hẳn là tiếp tục không được quá lâu.
Lúc đi vào võ quán, cửa chính đóng chặt.
Hắn đẩy một chút, không có đẩy ra, đành phải gõ cửa một cái.
Sau một lúc lâu mới có tiếng bước chân từ bên trong truyền đến.
- Kẹt kẹt....
Cửa gỗ mở ra, Nhiếp Vân Dung xuất hiện ở trong cửa, sau khi nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút, mặt mũi tràn đầy kinh hỉ nói:
- Sở sư đệ, còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới, mau vào.
Lạc Thanh Chu vào cửa, gặp bên trong vắng tanh lạnh lẽo, cũng không có âm thanh những người khác luyện võ, nói:
- Trương sư huynh bọn hắn đâu?
Nhiếp Vân Dung thở dài một hơi nói:
- Trong khoảng thời gian này từng cái giao lộ đều có binh sĩ trấn giữ, khắp nơi đều đang kiểm tra, đặc biệt là võ giả chúng ta, chỉ cần xuất hiện trên đường cái liền sẽ bị kiểm tra đủ loại. Trương sư huynh, Chu sư đệ, còn có Sở sư muội bọn hắn đều ở nhà, không dám đi ra. Sư phụ cũng bị tông môn triệu hồi trở về, nơi này cũng chỉ có một mình ta.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Chuyện của Đao sư tỷ, ngươi biết không?
Sắc mặt Nhiếp Vân Dung phức tạp, gật đầu nói:
- Nghe nói phụ thân của nàng là đào phạm, còn nghe nói cha con bọn hắn giết rất nhiều Cẩm Y vệ, không biết trốn đi nơi nào. Sư phụ còn bị mang đến nha môn, tra hỏi thật lâu đây. Ta cùng mấy người Trương sư huynh cũng đều bị mang đến tra hỏi. Sở sư đệ, ngươi thì sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta còn tốt, không có ai đi tìm ta.
Chủ yếu là không ai có thể tìm tới hắn.
Mặt mũi Nhiếp Vân Dung tràn đầy hâm mộ nói:
- Ngươi là đệ tử thân truyền của tông môn, bọn hắn khẳng định không dám đi trêu chọc ngươi.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua sân nhỏ tràn đầy lá rụng, trong lòng đột nhiên có chút áy náy.
Nhiếp Vân Dung lại thở dài một hơi, nói:
- Cũng không biết cuộc phong ba này lúc nào có thể dừng lại, tất cả mọi người không có ở đây, nơi này thật là quạnh quẽ.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Nhiếp sư tỷ, tại sao ngươi không đi tông môn tu luyện?
Nhiếp Vân Dung lộ ra vẻ mặt đau khổ nói:
- Trong nhà của ta còn có đệ đệ muốn nuôi, nếu ta rời đi, hắn làm sao bây giờ? Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường, không có cách nào cùng một chỗ mang hắn đến.
Lạc Thanh Chu nhún vai một cái nói:
- Ta cũng muốn bồi tiếp người nhà, cho nên mới lưu lại nơi này.
Nhiếp Vân Dung nhìn hắn nói:
- Sở sư đệ rất nhiều người nhà sao? Lẽ ra lấy thân phận đệ tử thân truyền của Sở sư đệ, là có thể mang mấy thân nhân đi qua.