Lạc Thanh Chu từng chút từng chút bế nàng lên, nhu tình như nước nói:
- Thiền Thiền, đi, cô gia dẫn ngươi đi Trích Tiên cư luyện công.
Hạ Thiền lập tức giãy giụa nói:
- Không, không muốn...
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy đi phòng ngươi? Tiểu Bách Linh ngủ thiếp đi rồi chứ nhỉ?
Hạ Thiền lập tức đỏ bừng mặt:
- Không... Thả, thả ta xuống.
...
Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng nói rất nhỏ:
- Cô gia, tiểu Bách Linh đã ngủ, ngươi mau vào đi...
Lạc Thanh Chu lập tức quay đầu nhìn lại, một thân ảnh màu hồng nhanh chóng rút vào bên trong gian phòng.
Hôm sau, tuyết vẫn rơi nhiều như cũ.
Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn lờ mờ như cũ.
Buồng trong truyền đến tiếng hít thở đều đều của mẹ con ba người.
Tối hôm qua hắn vốn muốn đi tìm một chỗ không người, hảo hảo an ủi Thiền Thiền thút thít một phen, lại bị nha đầu Bách Linh kia cắt đứt.
Nghĩ đến hôm nay mọi người có khả năng đều phải dậy sớm, hắn đành phải ngoan ngoãn về tới đây, nằm xuống giường đi ngủ.
Một giấc này cũng chỉ ngủ một canh giờ mà thôi.
Bên ngoài, trời mới vừa tờ mờ sáng.
Cơn gió thổi bông tuyết, xuyênthẳng qua ở dưới mái hiên, phát ra âm thanh ‘ô ô’, thỉnh thoảng sẽ có tuyết đọng từ trên nhánh cây rơi xuống, vang lên một tiếng ‘Ba’ nhẹ nhàng. Toàn bộ trong phủ, phá lệ yên tĩnh.
Lạc Thanh Chu lại nằm một hồi, lấy ra bảo điệp đưa tin, gặp Chu Yếm lại phát tới tin tức, đành phải trả lời một câu: 【 Tiền bối, ban đêm trò chuyện tiếp đi, ta muốn dậy sớm đi học 】 .
Lúc này, buồng trong đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài nhè nhẹ.
Tống Như Nguyệt đã tỉnh, tựa hồ nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm qua, cùng những lời tối hôm qua bọn hắn đã nói, lại một mình ưu sầu.
Tần nhị tiểu thư vừa tỉnh ngủ, âm thanh lười biếng cũng nhẹ nhàng vang lên:
- Mẫu thân, không ngủ nữa sao?
Tống Như Nguyệt lại thở dài một cái:
- Vi Mặc, mẫu thân tối hôm qua gặp ác mộng cả một đêm, cũng không biết phụ thân ngươi hôm nay có thể trở về hay không.
Tần nhị tiểu thư nhẹ giọng an ủi:
- Sẽ trở lại, mẫu thân không cần quá lo lắng.
Mẹ con hai người lại nhẹ nói chuyện trong chốc lát.
Tống Như Nguyệt ngồi xuống nói:
- Thân thể ngươi yếu, ngủ tiếp đi, mẫu thân muốn thức dậy, nói không chừng phụ thân ngươi đã trở về.
Tần nhị tiểu thư không tiếp tục thuyết phục, nói khẽ:
- Mẫu thân, mặc nhiều thêm một chút, bên ngoài lạnh lẽo.
Tống Như Nguyệt xuống giường, tất tất tác tác mặc quần áo, thấp giọng nói:
- Tỷ muội các ngươi cứ ngủ thêm một hồi, chuyện trong nhà không cần ngươi quan tâm, có ta và phụ thân ngươi ở đây. Ngươi bảo Thanh Chu cũng đừng lo lắng, để hắn chuyên tâm đọc sách là được, coi như về sau không có cách nào thi Trạng Nguyên, đến lúc đó hắn cũng có thể làm tiên sinh dạy học. Tần phủ chúng ta về sau khai chi tán diệp, có rất nhiều đời đời con cháu, đều muốn dựa vào hắn dạy bảo.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Mẫu thân cũng nghĩ quá xa.
Tống Như Nguyệt buộc lên dây thắt lưng nói:
- Không hề xa chút nào, Vi Mặc, lần này thuốc uống, ngươi cảm giác thân thể thế nào?
Tần nhị tiểu thư nói:
- Cảm giác tốt hơn nhiều, hôm qua đứng đội tuyết trong tiểu viện cũng không tiếp tục ho khan.
Tống Như Nguyệt thấp giọng nói:
- Vậy thì nhanh thử một chút, ngươi và Thanh Chu một ngày không động phòng, vậy không thể tính là vợ chồng chân chính. Nói không chừng chờ ngươi có tin vui, mang thai tiểu hài, bệnh trên người ngay lập tức sẽ tốt hơn. Mẫu thân lúc trước cũng là lòng buồn bực ngực đau, sau khi mang thai ngươi, những bệnh trạng này rất nhanh đã biến mất, thật sự rất thần kỳ....
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Thật sao?
Tống Như Nguyệt đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, cầm lược lên, chải tóc nói:
- Đương nhiên là thật, mẫu thân lừa ngươi làm gì. Dù sao ngươi cứ thử một chút đi, thừa dịp thân thể tốt, tranh thủ thời gian sinh một đứa bé, đừng đợi.....
Nàng đột nhiên dừng lại lời nói, cười nói:
- Đoán chừng Thanh Chu cũng rất sốt ruột, nương tử xinh đẹp như vậy ngủ ở bên cạnh, lại không thể động, nam nhân nào chịu được chứ.
Tần nhị tiểu thư biết được nàng vừa rồi muốn nói gì, trầm mặc một chút, nói:
- Mẫu thân nói đúng lắm, Thanh Chu ca ca khẳng định rất gấp, vậy tối nay Vi Mặc sẽ thử một chút.
Tống Như Nguyệt quay đầu nói:
- Phải cẩn thận, vạn nhất không được, lập tức dừng lại. Đêm nay để Thu nhi cùng Tiểu Điệp đều ở nơi này bồi tiếp, cũng không thể cậy mạnh. Ngươi thế nhưng là cục thịt trong tim của mẫu thân, cũng không thể xảy ra một chút sai lầm.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Mẫu thân, nhanh thu thập đi.
Tống Như Nguyệt tiếp tục chải tóc, mang lên trên đồ trang sức, sau đó nhìn gương thêm vài lần, đứng lên nói:
- Vậy tỷ muội các ngươi ngủ tiếp, mẫu thân đi trước.