- Mẹ con chúng ta ba người ngủ chung, ta làm sao có thể để hắn đi ngủ trên giường? Trong đầu các ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?
Mọi người đều cúi đầu, nín cười.
- Tốt, nhanh đi vào gian phòng đi. Vi Mặc, ta còn có lời muốn hàn huyên trò chuyện với ngươi.
Tống Như Nguyệt không tiếp tục nhiều lời, đi vào gian phòng.
Thu nhi lập tức đi, đẩy cửa phòng ra, hầu hạ nàng cởi bỏ giày.
Tống Như Nguyệt mặc vớ lưới tuyết trắng, đi vào gian phòng, quay đầu nhìn tỷ muội các nàng nói:
- Thất thần làm gì? Tiến vào đi.
Lập tức lại nhìn về phía Lạc Thanh Chu, gặp con rể đang một mặt nghiêm túc thấp thỏm, ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, nói:
- Thanh Chu, ngươi thẹn thùng cái gì, mau vào đi. Buồng trong có rèm châu che lại, sợ cái gì? Chẳng lẽ ngươi sợ nhạc mẫu đại nhân và chị vợ ngươi nhìn lén ngươi hay sao?
Nói xong, lại không khỏi nở nụ cười.
Những người khác cũng đều cười theo.
Bách Linh xem náo nhiệt không chê chuyện, vẻ mặt tươi cười đẩy hắn nói:
- Cô gia, tiến vào nhanh đi, phu nhân và tiểu thư nhà ta cũng sẽ không nhìn lén ngươi, bất quá ngươi cũng không thể nhìn lén các nàng nha. Nếu ngươi muốn nhìn lén, cũng chỉ có thể nhìn lén nhị tiểu thư thôi.
Vừa nghe lời này, những người khác cũng đều nở nụ cười.
Lạc Thanh Chu bị đẩy đến ngoài cửa phòng.
Thu nhi ngồi xuống, giúp hắn cởi giày, cười nói:
- Cô gia, tiến vào nhanh đi, nô tỳ đi lấy chăn mền.
Lạc Thanh Chu gặp Tần đại tiểu thư cùng Tần nhị tiểu thư sau lưng đều đang nhìn, nhạc mẫu đại nhân trong phòng cũng đang cười nhìn hắn chằm chằm, đành phải cúi đầu đi vào, đi lên giường.
- Tỷ tỷ, chúng ta cũng đi vào đi.
Lúc này, Tần nhị tiểu thư cũng lôi kéo Tần đại tiểu thư, cởi giày vào phòng.
Tần nhị tiểu thư nhìn thoáng qua giày của nàng, thấp giọng hỏi:
- Tỷ tỷ, ngươi không thích đôi giày kia sao? Tại sao không có mang?
Tần đại tiểu thư trầm mặc một chút, nói:
- Tại cất ở trong tủ.
Tần nhị tiểu thư lại hỏi:
- Tỷ tỷ thích không?
Tần đại tiểu thư không có trả lời, đi vào buồng trong.
Tống Như Nguyệt đẩy rèm châu ra, đợi nàng trở ra, lại kéo xuống tấm màn ở hai bên góc tường, cách biệt bên ngoài và bên trong, sau đó đứng ở bên trong nói:
- Thanh Chu, ngươi nhìn một chút, thấy được chúng ta không?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, loáng thoáng có thể thấy được thân ảnh của nàng, nói:
- Nhìn không thấy.
Tống Như Nguyệt cười nói:
- Ngươi nhìn không thấy chúng ta, ta tự nhiên cũng nhìn không thấy ngươi. Cho nên yên tâm đi, nhanh ngủ, sáng mai còn muốn đọc sách đây. Toàn bộ Tần phủ, chính là ngươi cực khổ nhất, mỗi ngày cửa chính không ra cửa sau không bước, trong nhà khắc khổ đọc sách, mấy người chúng ta về sau cũng đều phải nhờ vào ngươi.
Lạc Thanh Chu lên giường, nói:
- Nhạc mẫu đại nhân vì chuyện cửa hàng, mỗi ngày ra ngoài bôn ba, cũng rất vất vả.
Tống Như Nguyệt thở dài một hơi, đi đến bên giường, một bên cởi quần áo, một bên nói:
- Ăn uống trong nhà đều muốn dùng tiền, mặc dù mang theo một chút tiền tài từ Mạc Thành tới, cũng không thể đủ miệng ăn núi lở.
Lạc Thanh Chu nhìn bên trong một chút, vội vàng thu hồi ánh mắt, gặp Thu nhi ôm chăn mền tiến đến, lập tức nói:
- Thu nhi, đi thổi tắt ngọn đèn và ngọn nến.
Buồng trong lóe lên ánh đèn, hắn hiện tại có thể rất rõ ràng thấy người ở bên trong đang cởi quần áo, hơn nữa còn có thể mơ hồ nhìn thấy màu sắc của quần áo, rất xấu hổ.
Thu nhi buông xuống chăn mền, đang muốn đi vào thổi đèn, Tống Như Nguyệt vội vàng nói:
- Đừng, đêm nay cứ để đèn mà ngủ. Thu nhi, trên hành lang ngoài phòng cũng muốn để đèn lồng, đêm nay nhất định phải cẩn thận, không thể chủ quan.
Thu nhi nghe vậy, đành phải đáp ứng một tiếng, nhìn cô gia nhà mình một chút, lui ra ngoài.
Nàng tự nhiên cũng nhìn thấy thân ảnh uyển chuyển in bên trên tấm màn, bất quá không dám mở miệng nhắc nhở.
Lạc Thanh Chu không có cởi quần áo, nằm xuống trên giường mỹ nhân, đắp chăn, nhắm mắt lại.
Buồng trong lại rõ ràng truyền ra âm thanh cởi quần áo, Tống Như Nguyệt đè thấp âm thanh lên tiếng hỏi:
- Vi Mặc, ngươi nhìn áo lót này của mẫu thân như thế nào, là Tiểu Điệp mới thiết kế, ở giữa để rỗng….
Lạc Thanh Chu bưng kín lỗ tai.
Sau một lúc lâu.
Mẹ con ba người đều lên giường.
Tống Như Nguyệt đột nhiên lại mở miệng nói:
- Thanh Chu, ngươi ấn tượng với đại ca ngươi như thế nào?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Còn rất tốt, đại ca thành thục ổn trọng, là người làm đại sự.
Tống Như Nguyệt thở dài một hơi nói:
- Đại ca ngươi có chút biến hóa với trước đó, cảm giác không quá quan tâm người trong nhà, một lòng chỉ đang suy nghĩ cái gì trung quân báo quốc...
Tần nhị tiểu thư mở miệng nói:
- Mẫu thân, nam nhi vốn nên như vậy, cha không phải đã dạy bảo đại ca từ nhỏ, sau khi lớn lên phải báo đáp quốc gia sao?