Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng.
Sau đó nhìn thấy Nguyệt tỷ tỷ cũng trả lời một tin nhắn: 【 Được 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, có thể trả lời thêm vài chữ nữa hay không? 】 .
Nguyệt tỷ tỷ không tiếp tục để ý đến hắn.
Tiểu Nguyệt vẫn không có trả lời, không biết gần đây đang bận thứ gì, thậm chí ngay cả gọi hắn là hảo ca ca đều chẳng muốn gọi.
Lạc Thanh Chu tắm rửa, vào phòng, cùng Tần nhị tiểu thư ngồi ở trên giường mỹ nhân, đều nói cho nàng chuyện đã xảy ra hôm nay.
Hai người đang thấp giọng nói chuyện, trong viện đột nhiên truyền đến tiếng Mai nhi thở hồng hộc, sau đó lo lắng gọi.
- Tiểu thư, cô gia! Các ngươi nhanh đi đại sảnh, người quan phủ đến, để chúng ta đều đi qua đó! Lão gia hình như bị người quan phủ bắt rồi!
Vừa nghe lời này, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Trong tiểu viện, đèn đuốc sáng trưng.
Hơn mười nha dịch người đeo bội đao, dáng người to lớn, được một quan viên thanh niên dẫn đầu, thần sắc ngưng trọng đứng ở chính giữa đình viện.
Quan viên thanh niên kia cầm trong tay sổ hộ tịch Tần gia, mỗi khi đọc một cái tên, sẽ có một người từ trong đám người đi ra, đứng ở một bên khác.
- Thanh nhi.
- Mai nhi.
- Bách Linh.
Đợi đọc xong tên của tất cả mọi người Tần gia, hắn cẩn thận đếm, sau đó nhìn về phía Tống Như Nguyệt bị đám người Tần gia chen chúc ở phía trước, nói:
- Tần phu nhân, ngoại trừ Tần đại nhân ra, hết thảy mọi người Tần phủ đều ở nơi này sao?
Tống Như Nguyệt cau mày nhẹ gật đầu, nói:
- Đều ở nơi này.
Lập tức hỏi lần nữa:
- Đại nhân, lão gia nhà ta đến cùng lúc nào có thể trở về?
Quan viên thanh niên lại nhìn danh sách trong tay một chút, thản nhiên nói:
- Có khả năng đêm nay, cũng có thể là ngày mai. Lúc này, mặc kệ là ngoại thành hay là nội thành, chỉ cần người không có đợi ở trong nhà của mỗi người, bất kể là ai, hết thảy đều phải bắt lại đưa về thẩm tra, Tần phu nhân không cần phải gấp.
Mặt Mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy lo lắng nói:
- Đại nhân, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Quan viên thanh niên nâng lên ánh mắt, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn nàng nói:
- Trung Vũ Bá phủ bị diệt môn, bao gồm cả Cẩm Y vệ chỉ huy sứ đại nhân mà Thánh thượng sủng ái nhất cũng bị tàn sát. Cho nên đêm nay mặc kệ là ngoại thành hay là nội thành, từng nhà từng người, chúng ta đều muốn lần lượt kiểm tra. Tần phu nhân, ngươi xác định trong phủ không có những người khác?
Tống Như Nguyệt nghe được tin tức này, lập tức như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch:
- Xác thực… Xác định. Đại nhân, ngài nói Trung Vũ Bá phủ, là… là người một nhà Lạc Diên Niên bọn hắn?
Thanh niên quan viên nhẹ gật đầu, lập tức phân phó nha dịch sau lưng:
- Đi điều tra một lần, không được buông tha bất kỳ chỗ nào. Bất quá phải nhớ kỹ, không thể làm hư đồ trong nhà Tần phu nhân.
- Vâng, đại nhân!
Bọn nha dịch lập tức xông về phía hậu viện.
Đám người Tần gia đều đứng ngốc tại chỗ, câm như hến.
Tống Như Nguyệt cứng lại ở đó, sắc mặt trắng bệch, ngây ra như phỗng.
Mặc dù nàng hận không thể để người một nhà Lạc Diên Niên chết sớm một chút, nhưng giờ phút này đột nhiên nghe được đối phương bị diệt môn, ngay cả Lạc Trường Thiên được Thánh thượng sủng ái nhất cũng bị người giết, khó tránh khỏi chấn kinh cùng kinh ngạc.
Dưới chân thiên tử, hơn nữa còn là nội thành, sao lại phát sinh loại chuyện đáng sợ như thế này?
Đến cùng là ai lại có lá gan to và bản sự như vậy?
Nàng không khỏi run rẩy toàn thân, run giọng hỏi:
- Đại… Đại nhân, người nào hung tàn như thế? Có biết hung thủ? Hung thủ có thể trở ra giết người hay không?
Quan viên thanh niên gặp nàng bị hù không nhẹ, an ủi:
- Tần phu nhân không cần lo lắng, hiện tại toàn thành giới nghiêm, cấm quân cũng xuất động, chỉ cần ác đồ dám xuất hiện, tất sẽ bị bắt được.
Tống Như Nguyệt vội vàng nói:
- Đại nhân, nếu không ngài phái mấy người trông coi trong hẻm nhỏ ở bên ngoài đi? Miễn cho hung thủ đột nhiên xuất hiện, lão gia nhà ta lại không có ở nhà, các ngươi cũng không kịp tới.
Quan viên thanh niên chắp tay:
- Tần phu nhân thứ lỗi, chúng ta còn muốn đi điều tra gia đình tiếp theo. Trên đường phố phía ngoài sẽ có quan binh không ngừng tuần tra, Tần phu nhân không cần quá lo lắng.
Tống Như Nguyệt vẫn như cũ kinh hồn táng đảm, còn muốn nói nữa, Tần nhị tiểu thư một bên đưa tay giật giật tay áo của nàng.
Không bao lâu, những nha dịch điều tra phủ đệ đều trở về.
- Hồi bẩm đại nhân, trong phủ không có người nào khác.
Bọn nha dịch báo cáo.
Quan viên thanh niên nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa, mang theo bọn nha dịch, bước chân vội vàng rời đi.
Tiền viện Tần phủ lập tức an tĩnh lại.
Một lát sau, Tống Như Nguyệt mới run giọng mở miệng nói: