Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1548. Đại tiểu thư: Ngươi hoa tâm sao? (3)




Đang lúc nàng muốn ném ra chuôi thứ hai phi đao, ‘Dát’ một tiếng, hai thanh phi đao từ bên ngoài tường viện bay đến, ‘Phốc! Phốc!’, lại tinh chuẩn không sai đâm vào hồng tâm của hai cái bia ngắm.

Châu nhi gặp một màn này, ngây ra một lúc, trong lòng lập tức vui mừng, chạy ra ngoài.

- Châu nhi, đêm nay cô gia ở ngủ nơi nào? Không ngủ cùng với nhị tiểu thư các nàng à?

- Đương nhiên không có, quận chúa ở đây, coi như cho cô gia một trăm cái lá gan, cô gia cũng không dám. Cô gia đêm nay ngủ ở gian phòng của Tiểu Điệp, Thu nhi cũng ở đó.

- Lại là hai người?

- Ừm, thời điểm tắm rửa, bọn hắn... Vừa rồi bọn hắn lại....

- Hừ, không sợ chịu không được sao?

Tiếng người nói chuyện dần dần bị bao phủ trong gió tuyết.

Trong phòng, ba người chồng lên nhau, đang chơi trò chơi...

Khi thần hồn Lạc Thanh Chu xuất khiếu, bay lên nóc nhà, chỉ thấy Châu nhi một người đứng trong tiểu viện, vẫn đang khắc khổ luyện tập phi đao.

Hắn bay lên giữa không trung, cẩn thận quan sát một phen đường đi hẻm nhỏ bốn phía, lúc này mới chạy tới Tây Hồ.

Đêm nay đối với hắn mà nói, vô cùng quan trọng.

Sở dĩ hắn muốn hao hết khí lực cùng tinh thần để thần hồn mỏi mệt, thật ra cơ bản giống như cùng tu luyện nhục thân.

Trước ép khô lực lượng trong cơ thể, như thế mới có thể kích phát tiềm năng giấu ở bên trong từng cái huyệt khiếu, hao tổn xong tất cả năng lượng, tốc độ hấp thu năng lượng một lần nữa sẽ càng nhanh, càng đầy, càng lợi cho bắn vọt đột phá.

Mà trước khi hắn xuất phát đã sử dụng ba giọt linh dịch đen như mực.

Lúc này toàn bộ thần hồn đang nhanh chóng súc tích lực lượng, cho dù đêm nay không có mặt trăng, nguyệt hoa lực lượng bốn phía mỏng manh, cũng đang nhanh chóng vọt tới phía hắn.

Hồn tâm, hồn mạch bên trong thần hồn đều đang há miệng lớn hô hấp, bằng tốc độ nhanh nhất, đói khát hấp thu năng lượng.

Bên trên lầu các Tây Hồ, thân ảnh xanh nhạt đã chờ từ sớm ở nơi đó.

Bốn phía cả tòa Tây Hồ đã bị nàng bày ra kết giới, đêm nay bất kỳ âm thanh cùng dị tượng gì đều sẽ bị vây ở chỗ này.

Gió tuyết vẫn như cũ, váy trắng bồng bềnh, tóc xanh bay múa bên trên lầu các.

Vầng sáng tán đi, lộ ra dung nhan thiếu nữ tuyệt mỹ không tì vết cùng con ngươi thâm thúy băng lãnh như bầu trời đêm.

Long nhi hóa thành một bóng đen, cẩn thận dò xét bốn phía Tây Hồ, phòng ngừa hết thảy ngoài ý muốn phát sinh.

Khi Lạc Thanh Chu đuổi tới Tây Hồ, vừa đến rạng sáng.

Mà trên người thân ảnh xanh nhạt bên trên lầu các lần nữa sáng lên vầng sáng mông lung, dung nhan đã biến thành bộ dáng phổ thông.

Gió ngừng, tuyết cũng ngừng.

Nơi này giống như một thế giới khác, ngay cả không khí đều trở nên không giống.

Mặt hồ yên tĩnh như gương, không có một tia gợn sóng.

Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh xanh nhạt, trong lòng đột nhiên trở nên hơi khẩn trương.

- Nguyệt tỷ tỷ...

- Bắt đầu đi.

- Xóa!

Bên trong bụi hoa sen, thần hồn Lạc Thanh Chu sáng lên ánh sáng.

Trên đỉnh đầu, nguyệt hoa lực lượng thông qua vòng xoáy giữa không trung, liên tục không ngừng trút xuống, tràn vào mạch lạc thần hồn của hắn, lại vào hồn tâm.

Giữa không trung, mây đen dày đặc.

Một vòng xoáy trong suốt đang nhanh chóng xoay tròn.

- Oanh!

Một tiếng sấm rền, đinh tai nhức óc.

Một đầu lôi điện màu tím thô to, vạch phá mây đen, bắn nhanh mà xuống, rơi vào bên trên thân ảnh xanh nhạt mơ hồ bên trong vòng xoáy.

Trên bầu trời bên ngoài Tây Hồ, vẫn như cũ tung bay bông tuyết vô thanh vô tức.

Nhưng trên không Tây Hồ chỉ có sấm sét vang dội.

Bên trong thần hồn Lạc Thanh Chu rất nhanh tràn đầy lực lượng, từng kinh mạch từng huyệt khiếu thần hồn vẫn đang đói khát hấp thu ánh trăng trút xuống.

Rất nhanh, thần hồn của hắn bắt đầu bành trướng, giống như khí cầu được thổi đầy không khí.

Nhưng rất nhanh, thần hồn đang bành trướng lại bắt đầu thu nhỏ.

Bành trướng, thu nhỏ, bành trướng, thu nhỏ hơn nữa...

Lặp đi lặp lại.

Lực lượng trong cơ thể sôi trào mãnh liệt, giống như ác ma, đang không ngừng giày vò toàn bộ thần hồn của hắn.

Kịch liệt đau nhức đánh tới. Kinh mạch toàn thân giống như muốn bạo tạc.

Nhưng hắn không thể ngừng.

Vòng xoáy trên đỉnh đầu vẫn đang xoay tròn, nguyệt hoa lực lượng tinh thuần vẫn đang liên tục không ngừng vận chuyển.

Hắn chịu đựng đau nhức kịch liệt, vẫn đang đói khát hấp thu năng lượng.

- Oanh!

Lôi điện trong bầu trời đêm, vậy mà xuyên qua thân ảnh xanh nhạt cùng vòng xoáy trong suốt, đánh vào bên trên thần hồn của hắn, giống như bị hắn hấp thu, trong nháy mắt bao phủ thân thể của hắn.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Lập tức, càng nhiều lôi điện, mang theo khí tức đáng sợ mãnh liệt mà đến, toàn bộ rơi vào trên người hắn.

Toàn bộ thần hồn hắn bị lôi điện thô to quấn quanh, chiếu sáng, đập nện, rèn luyện, không ngừng lấp lóe...

Tu hồn giả chỉ có khi độ lôi kiếp mới có thể dẫn tới nhiều lôi điện như vậy, mà đêm nay hắn chỉ là đang bắn vọt Phân Thần cảnh đã đưa tới những lôi kiếp này.