- Dưỡng tốt thân thể, là phụ trách đối với ngươi, cũng là phụ trách đối với người nhà, càng là phụ trách đối với quốc gia. Ngươi đã quyết định về sau muốn thi tiến sĩ, phải vào triều làm quan, tự nhiên muốn sớm chuẩn bị.
Tần Văn Chính đối diện vội vàng nói:
- Lãng, ăn cơm đi, thật vất vả trở về một chuyến, ngươi và Thanh Chu lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta chỉ nói một chút việc nhà thôi, tâm sự chuyện trong nhà, không được kéo xa.
Tần Lãng cau mày nói:
- Phụ thân, hắn về sau muốn thi tiến sĩ, tự nhiên muốn hiệu lực cho triều đình, ta cũng chỉ bảo hắn sớm làm một chút chuẩn bị.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Phụ thân chủ động từ đi tước vị, thật ra ta không đồng ý. Bất quá đã từ, quên đi, về sau chúng ta nhất định sẽ lại để cho Tần gia trở lại huy hoàng. Ta hi vọng mỗi một nam nhi Tần gia về sau đều có thể trung quân ái quốc, chấn hưng cho gia tộc, nỗ lực vì quốc gia cường đại, mà không phải ngồi không ăn bám, thân có chức trách mà không hết trách nhiệm.
Trên bàn cơm, bầu không khí trầm mặc một cái chớp mắt.
- Khụ khụ....
Lúc này, Tần nhị tiểu thư đột nhiên ho khan vài tiếng.
Thu nhi đứng ở phía sau vội vàng lấy ra khăn tay, đặt ở bên miệng của nàng.
Tống Như Nguyệt biến sắc, cuống quít quát to với nha hoàn ở đối diện:
- Mau đóng cửa, đóng lại toàn bộ cửa sổ! Cả đám đều chết sao? Một chút ánh mắt cũng không có!
Mấy tên nha hoàn lập tức đi đóng cửa, lại đi đóng cửa sổ.
Cửa sổ đã sớm đóng lại.
Tần nhị tiểu thư lại nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói khẽ:
- Mẫu thân, ta không sao, không có ho ra máu.
Nói rồi lấy khăn tay trong tay ra cho nàng nhìn.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy đau lòng, vội vàng hỏi:
- Mỹ Kiêu, những thuốc kia đều chuẩn bị xong chưa?
Nam Cung Mỹ Kiêu gật đầu nói:
- Đều chuẩn bị xong, hôm nay đi Đoan Vương phủ cầm về sương sớm Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ.
Tống Như Nguyệt lúc này mới yên lòng lại, nói:
- Chờ cơm nước xong xuôi ta sẽ đi nấu thuốc. Thân thể của Vi Mặc cũng không thể trì hoãn.
Tần Xuyên hỏi:
- Mẫu thân, dược vật kia hiệu quả như thế nào?
Tống Như Nguyệt nói:
- Hiệu quả rất tốt, lần trước ăn một lần, Vi Mặc có hơn nửa tháng đều không tiếp tục ho khan.
Tần Văn Chính mở miệng nói:
- Chuyện này, còn nhờ vào Thanh Chu.
Mấy người trò chuyện bệnh tình Tần nhị tiểu thư, lại nói chuyện lần trước đi Kim Thiền tự cùng Thanh Vân xin thuốc, hòa tan bầu không khí có chút ngưng kết vừa rồi không ít.
Tống Như Nguyệt nói say sưa ngon lành, vừa muốn nói đến Lạc Thanh Chu đại triển hùng phong chinh phục những hòa thượng kia tại Kim Thiền tự, Tần nhị tiểu thư đột nhiên ngắt lời nàng, nói:
- Mẫu thân, nhanh ăn cơm đi, đại ca cùng nhị ca một lúc còn phải cấp tốc chạy về học viện, những chuyện này có thời gian thì trò chuyện tiếp.
Tống Như Nguyệt đành phải ngừng lại dù vẫn chưa thỏa mãn.
Tần Lãng lo lắng mà nói:
- Vi Mặc, ngươi dùng thuốc trước dưỡng thân thể, đại ca sẽ nghĩ biện pháp lại đi tìm đại phu. Ngươi bệnh này, đại ca nhất định sẽ giúp ngươi chữa khỏi, ngươi không nên quá lo lắng.
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Cảm ơn đại ca.
Đám người cúi đầu ăn một hồi.
Tần Lãng vừa nhìn về phía Tần đại tiểu thư bên cạnh nàng, hỏi:
- Khiêm Gia, ngươi mỗi ngày đều ở trong nhà đọc sách? Tại sao không có ra ngoài đi một chút?
Tần Khiêm Gia hơi cúi đầu, nhìn đồ ăn trong chén mà Tần nhị tiểu thư gắp cho nàng, đang ngẩn người, giống như không có nghe được lời hắn.
Trên bàn yên tĩnh trở lại.
Tần Lãng nhìn nàng, lại đợi một hồi, lông mày có chút nhíu lên, nhìn về phía những người khác.
Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy ưu sầu, nhìn hắn lắc đầu, ra hiệu hắn đừng có lại hỏi.
Tần Lãng nhìn về phía Tần Văn Chính bên cạnh, thấp giọng nói:
- Phụ thân, thân thể của Khiêm Gia, có phải... Xảy ra vấn đề hay không?
Tần Văn Chính nhìn con gái lớn nhà mình một chút, bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, không có trả lời.
Tần Lãng trầm mặc một chút, lại nói:
- Khiêm Gia, ngươi thích gì? Đợi đại ca lần sau trở về mang cho ngươi, có được hay không?
Tần đại tiểu thư vẫn như cũ cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén, đang phát ngốc, giống như không có nghe được lời hắn.
Tần nhị tiểu thư nhìn nàng một cái, đưa tay ra dưới bàn, cầm tay của nàng.
Mặt mũi Tần Lãng tràn đầy lo lắng, nói:
- Phụ thân, mẫu thân, không có giới thiệu việc hôn nhân cho Khiêm Gia sao? Ta cảm thấy Khiêm Gia thành hôn, có người bồi bạn, hoặc có hài tử có thể sẽ tốt một chút.
Tần Văn Chính yên lặng uống rượu, không nói gì.
Tống Như Nguyệt lại thở dài một hơi, nói:
- Thực sự tìm không thấy nhân tuyển thích hợp, mẫu thân cũng rất gấp.
Tần Lãng đưa mắt lần nữa nhìn về phía muội muội nhà mình, trầm ngâm một chút, nói: