Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 154: Cầu ngươi ăn kẹo hồ lô




Hôm nay trở về, sau khi nhìn thấy tiểu Lâu, đột nhiên lại nhớ tới đôi huynh muội kia.

Nhưng, bọn hắn đã không ở nơi này.

Không biết đã chết đi trong gió tuyết, bị người lôi ra ngoài ném tới bãi tha ma ngoài thành, hay là đi địa phương khác.

Lạc Thanh Chu đứng một hồi trong hẻm nhỏ, chịu gió tuyết, cầm bánh bao dần dần trở nên lạnh, đi ra hẻm nhỏ.

Cửa ngõ, thiếu nữ băng lãnh đứng ở nơi đó, giống như đang nhìn hắn, lại giống như đang nhìn hẻm nhỏ yên tĩnh phía sau hắn.

- Đi thôi, về nhà.

Lạc Thanh Chu đi qua lấy ô giấy dầu trong tay nàng, chống lên, che trên đỉnh đầu nàng.

Hai người rời khỏi hẻm nhỏ.

Sau khi đi ra mấy bước, thiếu nữ quay đầu lại, lại liếc mắt nhìn về phía đầu hẻm nhỏ yên tĩnh im ắng trong gió tuyết, trong thoáng chốc, giống như lại thấy được một màn hôm đó.

Bông tuyết bay lả tả, hai tên ăn mày nhỏ rúc vào dưới góc tường trong hẻm nhỏ, bọc lấy áo bông thật to, ăn màn thầu nóng hôi hổi.

Thiếu niên kia ngồi ở trên bậc thang bên cạnh, hứng gió tuyết, an tĩnh nhìn bọn hắn, gương mặt tuấn mỹ điềm tĩnh ở trong hẻm nhỏ lạnh lẽo như ánh nắng tươi đẹp trong mùa đông...

- Mứt quả! Mứt quả đây...

Trên đường phố, đột nhiên truyền đến tiếng người bán hàng rong gào to bán mứt quả.

Thiếu nữ lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua, sau đó nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.

Trong lòng Lạc Thanh Chu đang suy nghĩ, đi trong chốc lát, đột nhiên không thấy người dưới dù, quay đầu nhìn lại.

Thiếu nữ kia đứng lặng sau lưng cách đó không xa, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nhìn về phía vách tường bên cạnh.

Mà địa phương cách xa mấy bước sau lưng nàng, có người bán mứt quả đang ra sức hét lớn.

- ...

Lạc Thanh Chu đành phải đi trở về.

Chờ hắn đi đến chỗ người bán mứt quả, móc bạc ra, thiếu nữ kia có chút lén nhìn hắn một chút, lại tiếp tục nhìn xem vách tường trước mặt, gương mặt xinh đẹp băng lãnh.

- Mua... Bốn xâu.

Lạc Thanh Chu quyết định trêu chọc nàng.

Cầm bốn chuỗi hồ lô đường, không có gọi nàng, trực tiếp nhanh chân rời đi.

Mới vừa đi một khoảng cách, đột nhiên một cỗ hàn ý quen thuộc đánh tới, trong nháy mắt bao phủ lại toàn bộ thân thể hắn.

Lạnh cả sống lưng, cổ ngứa...

Hắn dừng bước lại, quay đầu nhìn.

Thiếu nữ băng lãnh cũng đã không còn đứng cạnh vách tường, không biết đi nơi nào.

Hắn sửng sốt một chút, dạo qua một vòng phát hiện thiếu nữ kia cũng không biết khi nào đã giống như u linh vô thanh vô tức đứng ở bên phải hắn, ở dưới vị trí hắn vừa mới bung dù, giống như chưa hề rời đi.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Hạ Thiền cô nương, mứt quả...

- Hừ!

Thiếu nữ quay mặt đi chỗ khác, nhìn về phía nơi khác.

Lạc Thanh Chu:

- ... Hạ Thiền cô nương, cầu ngươi, ăn kẹo hồ lô...

Thiếu nữ lúc này mới đón lấy, vẫn là vẻ mặt lạnh như băng nhìn về nơi khác.

Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng, đựng ba xâu còn lại vào trong túi giấy bánh bao, mở dù ra, che trên đỉnh đầu nàng.

Bông tuyết như lông ngỗng, bồng bềnh bay xuống.

Giữa thiên địa, trắng lóa như tuyết.

Người đi đường, bước chân vội vàng.

Người bán hàng rong hai bên đường phố vẫn chịu đựng gió tuyết, đang lớn tiếng hét lên rao hàng.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ vài chuyện, thả chậm bước chân, trong lòng vẫn nghĩ, chậm rãi đi tới.

Thiếu nữ bên cạnh cũng đi rất chậm.

Hai người giống như dạo bước trên đường phố tràn đầy gió tuyết, cũng không có vội vã trở về.

Nhưng con đường cuối cùng cũng đến điểm cuối cùng.

Trở về phủ.

Đưa thiếu nữ bên cạnh đến cửa ra vào “Linh Thiền Nguyệt cung” lúc, Lạc Thanh Chu trả dù, đang muốn rời đi.

- Kẹt kẹt.

Cửa sân mở ra.

Bách Linh “Vừa lúc” xuất hiện, lập tức vươn tay, bên trên gương mặt xinh đẹp lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, vui vẻ nói

- Cô gia thật tốt, lại mua mứt quả cho ta.

Nói rồi không đợi Lạc Thanh Chu đồng ý, nàng trực tiếp đi tới, rút ra một chuỗi mứt quả từ trong túi giấy, híp mắt cắn một cái:

- Ngọt!

Lạc Thanh Chu đang muốn rời đi, lại nghe nàng kinh ngạc nói:

- A... , Thiền Thiền, cô gia không có mua cho ngươi sao? Đáng thương, chỉ có thể mắt lom lom nhìn ta ăn, bất quá ngươi nếu cầu ta một chút, ta có thể cho ngươi cắn một viên.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại, mứt quả trong tay thiếu nữ băng lãnh chẳng biết lúc nào đã đã ăn xong, chỉ còn lại có một cây tăm trúc dài.

Gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn lạnh lùng đứng, trên miệng nhỏ phấn nộn còn dính lấy nước đường sáng lấp lánh, thấy hắn nhìn sang, lập tức quay gương mặt xinh đẹp nhìn về phía nơi khác.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, nhìn về phía Bách Linh đang dùng miệng nhỏ cắn mứt quả khoe khoang, nói:

- Hạ Thiền cô nương đã ăn.

Nói xong, hắn không còn lưu lại, quay người rời đi.

Hắn không có lập tức trở về, mà đi đến chỗ Tần nhị tiểu thư ở.

Tần nhị tiểu thư cả ngày ở trong phòng, không biết đã bao lâu không đi ra ngoài, đoán chừng những nha hoàn hạ nhân kia cũng không dám tùy tiện mua cho nàng đồ ăn.