Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa, ta sai rồi, ta lần sau cũng không tiếp tục hôn.
Nam Cung Mỹ Kiêu tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Vậy lần sau ta thừa dịp tâm tình quận chúa tốt thì hôn lại.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, lúc này mới buông chân ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía thân ảnh màu xanh phía trên, cảnh cáo nói:
- Nếu ngươi dám có quan hệ không đứng đắn gì với nàng, ta sẽ đem ngươi...
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa yên tâm, ta mãi mãi cũng sẽ vì quận chúa mà bảo trì thân thể băng thanh ngọc khiết, ai cũng đừng nghĩ làm bẩn ta.
- Hô, buồn nôn! Ngươi đã sớm đều bẩn đến bốc mùi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhếch miệng, đi lên.
Lạc Thanh Chu nắm tay của nàng, trong lòng âm thầm thở dài, chỉ có thể gửi hi vọng ở Thiền Thiền, triệt để đánh bại vị Lệnh Hồ sư thúc kia, không để cho nàng dám xuất hiện nữa.
Trong nhà đã rối loạn, lại thêm một sư phụ sư thúc cô cô, hắn thật chịu không được.
Hai người đi theo đằng sau Lệnh Hồ Thanh Trúc, rất nhanh lên núi, đi tới trước sơn môn Thanh Vân quan.
Hai đạo sĩ trẻ tuổi cầm trong tay phất trần đứng ở ngoài cửa vào ra, cung kính hành lễ nói:
- Các vị khách nhân, hôm nay là tới dâng hương, hay là tới gặp bạn?
Lệnh Hồ Thanh Trúc thản nhiên nói:
- Ta và Thủy Vân tiền bối quý quan ước hẹn, hôm nay chuyên tới để bái phỏng nàng.
Hai đạo sĩ tuổi trẻ nghe xong, nhìn kỹ nàng một chút, lập tức cúi đầu cung kính nói:
- Thì ra là Lăng Tiêu tông Lệnh Hồ phong chủ, Thủy Vân sư thúc sớm đã phân phó qua, Lệnh Hồ phong chủ tới, có thể trực tiếp đi vào Quan Vân phong tìm nàng.
Dứt lời, cung kính tránh ra.
Lệnh Hồ Thanh Trúc vào cửa, lại dừng bước, nhìn về phía đằng sau.
Lúc này, đạo sĩ hai tuổi trẻ lại mở miệng hỏi thăm Lạc Thanh Chu và Nam Cung Mỹ Kiêu hai người.
Nam Cung Mỹ Kiêu trực tiếp học ngữ khí của Lệnh Hồ Thanh Trúc, thản nhiên nói:
- Chúng ta có ước hẹn với quan chủ Vân Thượng đạo trưởng của quý quan, hôm nay chuyên tới để bái phỏng hắn.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhíu mày.
Hai đạo sĩ tuổi trẻ nghe vậy ngẩn người, cẩn thận đánh giá hai người một chút, lập tức cúi đầu cung kính nói:
- Hai vị khách nhân, thực sự thật có lỗi, quan chủ nhà ta hôm nay đang bế quan, không tiện gặp khách. Nếu hai vị đến dâng hương, có thể đi vào từ cửa hông bên cạnh.
Lúc này, Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên mở miệng nói:
- Để bọn hắn vào đi, bọn hắn đi cùng ta.
Hai đạo sĩ tuổi trẻ nghe xong, lập tức nhường qua một bên.
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm lo lắng, chỉ muốn nàng mau mau rời đi, để hắn lột mặt nạ, biến thành Lạc Thanh Chu, nếu không hôm nay có khả năng không thể nhìn thấy Vân Thượng đạo trưởng, chớ nói chi đi lấy máu Chu Yếm.
Nam Cung Mỹ Kiêu trực tiếp nắm tay hắn, đi vào, trên mặt lộ ra ý cười, nói:
- Đa tạ Lệnh Hồ tiền bối, tiền bối có thể mang bọn ta đi gặp Vân Thượng đạo trưởng không? Chúng ta muốn tâm sự với hắn.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hai đạo sĩ trẻ tuổi ngoài cửa một chút, không có trả lời, thấp giọng nói:
- Cùng ta đi vào.
Hai người cùng đi theo sau lưng nàng, tiến vào bên trong quan.
Trong quan, cây cổ thụ cao vút trong mây, kiến trúc cổ lão đơn sơ, bên trên bàn đá xanh đã có rất nhiều vết rạn, một vài phòng ốc đã rách nát, cũng không có tu sửa.
Trên đường rất ít người.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đi đến dưới một cây đại thụ, dừng bước lại, xoay người nhìn bọn họ nói:
- Ta cũng không cách nào nhìn thấy Vân Thượng đạo nhân, ta chỉ có thể mang các ngươi đi gặp Thủy Vân tiền bối một lần, các ngươi có thể nói với nàng một tiếng, nhưng nàng không quản sự, không có cách nào làm chủ.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Đa tạ tiền bối, vậy chúng ta sẽ đi tìm Thủy Vân tiền bối thử một lần.
Lạc Thanh Chu bóp lòng bàn tay của nàng một chút, ra hiệu nàng đừng làm rộn.
Nam Cung Mỹ Kiêu quay đầu nhìn hắn nói:
- Sở Phi Dương, sư thúc nhà ngươi đối với ngươi tốt như vậy, ngươi về sau cần phải hảo hảo báo đáp nàng.
Lạc Thanh Chu không có lên tiếng.
Lệnh Hồ Thanh Trúc mang theo hai người, xuyên qua hành lang, đi đến tiểu viện phía sau, rất mau tới đến Vân Quan phòng.
Trong tiểu viện, có đạo sĩ đang quét sạch lá rụng trên mặt đất.
Ba người đi tới cửa, trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện của hai người.
Đạo sĩ đang quét sạch lá rơi mở miệng nói:
- Khách nhân chờ một lát, Thủy Vân sư thúc đang ở trong phòng luận đạo cùng Thanh U sư thúc.
- Thanh U sư thúc?
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, trong đầu hiện ra thân ảnh đạo cô trung niên mặc đạo bào, cầm trong tay phất trần, bên hông cài lấy một cây sáo trúc.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng ở ngoài cửa ra vào yên tĩnh chờ đợi.
Không bao lâu.
Cửa phòng ‘Ai nha’ một tiếng, mở ra từ bên trong.