Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 150: Tiểu Lâu




Khi còn bé lúc hắn chịu ủy khuất, nàng sẽ ôn nhu vuốt ve hắn, an ủi hắn như vậy. Nhưng giờ phút này, nàng nâng tay lên, do dự một chút vẫn rũ xuống.

Nàng nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ trước mắt, trầm mặc một lát, thấp giọng nói:

- Ngọc nhi, yên tâm đi, thứ thuộc về ngươi, không ai cướp đi được... Mẫu thân nhất định sẽ làm chủ cho ngươi, giống như khi còn bé...

Lạc Ngọc vẫn nhìn bên ngoài, không nói gì.

Vương thị lại đứng một hồi, quay đầu nhìn về phía nha hoàn bên cạnh, sắc mặt khôi phục bình tĩnh không gợn sóng:

- Đi gọi Nhị phu nhân tới.

- Vâng, phu nhân.

Nha hoàn vội vàng rời đi.

Trong phòng khôi phục yên tĩnh.

Mẹ con hai người ai cũng không nói gì thêm.

Không bao lâu, Nhị phu nhân Dương thị người mặc váy tím dáng người thướt tha vội vàng chạy tới, đầu tiên cười rạng rỡ kêu - Nhị công tử, lại nịnh hót kêu “Phu nhân”, nói:

- Phu nhân tìm nô tỳ, có gì phân phó?

Ở trước mặt hạ nhân, nàng là Nhị phu nhân.

Nhưng trước mặt Vương thị, nàng chính là một hạ nhân.

Mặt Vương thị không thay đổi nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm như hoa của nàng một hồi, nhàn nhạt mở miệng:

- Ngươi hẳn là cũng biết, chờ một lúc hắn sẽ đi qua. Ngươi lưu lại nơi này, bồi tiếp hắn nói chuyện một chút.

Dừng một chút, lại híp híp con ngươi nói:

- Để hắn nói hết ra những lời nên nói, hiểu chưa?

Dương thị vội vàng cúi đầu cười nói:

- Phu nhân yên tâm, nô tỳ hiểu rõ. Chờ một lúc nô tỳ khẳng định sẽ để cho con vật nhỏ kia sẽ một năm một mười một câu không lọt nói hết mọi chuyện đã phát sinh ở trong Tần phủ, không sót một lời.

Vương thị lại nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên nói:

- Tiểu Lâu đâu? Tại sao lâu lắm rồi không nhìn thấy nàng?

Dương thị cúi đầu thấp thấp hơn, cười rạng rỡ nói:

- Nha đầu kia cả ngày đều trốn ở trong phòng đọc sách vẽ tranh, không thường ra ngoài.

Vương thị suy nghĩ một chút:

- Tính toán niên kỷ, tiểu Lâu cũng đã mười một mười hai tuổi?

Dương thị cười nói:

- Năm nay ăn tết, vừa mười hai tuổi.

Vương thị khẽ gật đầu, trầm mặc một lát, nhìn nàng nói:

- Ta nhớ được, tiểu Lâu từng có quan hệ với hắn rất tốt, từ khi hắn vào phủ, tiểu Lâu đã đặc biệt thích chơi với hắn, đúng không?

Dương thị biến sắc, hoảng hốt vội nói:

- Phu nhân, ngài hiểu lầm, tiểu Lâu thật ra đặc biệt chán ghét con vật nhỏ kia, mỗi lần gặp mặt đều sẽ mắng hắn, thậm chí cầm cục đá ném hắn. Ở đâu thích chơi cùng con vật nhỏ kia, chẳng qua cảm thấy con vật nhỏ kia đê tiện dễ khi dễ, cho nên coi hắn như đồ chơi mà thôi.

Giọng nói của nàng đã bắt đầu phát run.

Trên mặt Vương thị lần đầu tiên lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Ta không có ý tứ gì khác, chính là cảm thấy hắn thật vất vả trở về một chuyến, tự nhiên nên tìm mấy người có thể nói chuyện được với hắn bồi tiếp, bằng không, mọi người lại nói Thành Quốc phủ ta đãi khách không chu toàn? Đi thôi, gọi tiểu Lâu đến đây, cùng một chỗ bồi bồi hắn.

Sắc mặt Dương thị trắng bệch, run giọng nói:

- Phu nhân, tiểu Lâu nàng... Nàng đang đi học...

Vương thị quay đầu, nhìn về phía nha hoàn bên cạnh nói:

- Đi gọi tiểu Lâu tới đây.

- Vâng, phu nhân.

Nha hoàn vội vàng rời đi.

Dương thị cúi đầu, sắc mặt khó coi, không dám lên tiếng.

Vương thị xoay người, nhìn về phía bên ngoài tuyết lớn bắt đầu rơi xuống, không nói gì thêm.

Sau một lúc lâu.

Lạc Ngọc một mực trầm mặc đột nhiên mở miệng nói:

- Nương, ngài nói lần này hắn là một mình tới sao?

Vương thị trầm mặc một chút, nói:

- Một người ở rể đê tiện mà thôi, nhiều nhất là nha hoàn kia bồi tiếp.

Lúc này, một hạ nhân vội vàng chạy đến bẩm báo:

- Phu nhân, xe ngựa của Nhị công tử đã đến cửa.

Gương mặt Vương thị không gợn sóng:

- Một mình hắn?

Hạ nhân khom người đáp:

- Còn có thị nữ kia... Người mà lần trước giết Uông hộ viện.

Vương thị nheo mắt, co quắp mấy lần, mới chậm rãi mà nói:

-Được rồi.

Hạ nhân thối lui.

Trong phòng rơi vào trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Vương thị ôn nhu nói:

- Ngọc nhi, vậy nương đi trước, chờ một lúc nương sẽ để cho Trương thúc mấy người chạy tới, ở trong viện nhìn.

Lạc Ngọc lắc đầu:

- Không cần, không cần thiết.

Vương thị nhìn hắn, bờ môi giật giật, muốn nói lại thôi, lại cuối cùng không nói thêm gì nữa, khẽ gật đầu, hạ nhân chen chúc rời đi.

Thẳng đến khi nàng biến mất ở bên ngoài cửa chính, Dương thị khom người cúi đầu mới chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt có chút trắng bệch.

Không bao lâu, nha hoàn mang theo một thiếu nữ non nớt mặc áo đỏ, đi vào tiểu viện.

Thân thể thiếu nữ kia nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dáng xinh xắn, một đôi mắt đặc biệt lớn, nhìn xem ngập nước, linh động mà đáng yêu.

Nàng nhìn thấy Dương thị lập tức vui vẻ thoát khoi nha hoàn chạy đến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy hưng phấn:

- Mẫu thân, nghe Đông nhi tỷ tỷ nói, Thanh Chu ca ca sắp trở về, thật sao?