- Sở Phi Dương, ngươi thật sự rất ưu tú. Suy nghĩ kỹ một chút, người như ngươi văn có thể Trạng Nguyên, võ có thể vô song, có rất nhiều nữ hài tử thích ngươi, cũng là bình thường.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Những nữ hài tử kia bao gồm cả sư tỷ ngươi sao?
Đao tỷ dừng một chút, một mặt thản nhiên nói:
- Bao gồm cả ta. Nếu như ngươi không có thành thân, ta khẳng định sẽ thu ngươi vào tay, bất quá ngươi đã thành thân, mà bên người còn có nhiều nữ tử ưu tú hơn ta, ta đương nhiên sẽ không tự tìm nhục nhã. Đao Linh ta dù cho cả một đời không gả, một đời không muốn nam nhân, cũng tuyệt đối sẽ không tìm người có vợ.
Lạc Thanh Chu khen:
- Có chí khí. Bất quá sư tỷ, ta muốn thanh minh một chút, mặc dù bên cạnh ta hoàn toàn chính xác có rất nhiều nữ tử, nhưng ta đối xử tất cả đều như nhau, ta sẽ không bất công.
Đao tỷ liếc xéo hắn, nói:
- Ngươi nói với ta những thứ này làm gì? Ngươi muốn làm gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư tỷ đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nói cho sư tỷ, ta không phải người có mới nới cũ. Nếu như sư tỷ về sau thực sự không lấy được chồng, lại còn thích ta, có thể để cho ta...
- Xóa!
Không đợi hắn nói xong, đao bản rộng trong tay Đao tỷ lóe lên hàn mang, một đao bổ về phía hắn, hừ lạnh nói:
- Muốn cho ta đi làm thiếp ngươi, ngươi hỏi trước một chút đao trong tay của ta có đáp ứng hay không?
Lạc Thanh Chu lách mình né tránh, nói:
- Sư tỷ hiểu lầm, ý tứ của ta đó là, nếu như sư tỷ về sau thực sự không gả được, lại muốn ngày ngày nhìn thấy ta, có thể đi làm vú em cho hài tử nhà ta, loại vú em không cho bú, chỉ chơi với hài tử kia.
- Ngươi đi chết đi!
Lông mày đao tỷ dựng lên, trừng mắt, đao bản rộng trong tay ‘Lạt lạt lạt’ trảm mạnh về phía hắn.
Lạc Thanh Chu lập tức chạy ra ngoài.
Hai người đuổi nhau trong chốc lát, tiến vào chỗ sâu trong Vân Vụ sơn mạch, bắt đầu tìm kiếm yêu thú.
Giữa trưa.
Hai người gặp được một Trư yêu, không cần Lạc Thanh Chu động thủ, Đao tỷ trực tiếp liền vung đao giải quyết.
Lạc Thanh Chu không có yêu cầu nhiệm vụ, cho nên trước hết tặng cho nàng.
Buổi chiều, hai người đã xuyên qua đầm lầy, tiến vào chỗ càng sâu trong Vân Vụ sơn mạch.
Hai người rất nhanh lại phát hiện một hổ yêu.
Hổ yêu kia cực kì cơ cảnh, nhìn thấy bọn hắn cũng không có xông lên tấn công, trực tiếp quay đầu liền chạy.
Hai người ở phía sau đuổi theo không bỏ.
Nhưng hổ yêu rất tinh tường địa hình nơi đây, lộn vòng nhảy vọt mấy cái đã chạy mất dạng.
Hai người đang chuẩn bị đi nơi khác tìm kiếm con mồi, đột nhiên ngửi được một mùi máu tươi cực kì nồng đậm.
Mùi máu tươi này đối với bọn hắn mà nói, tự nhiên hết sức quen thuộc.
Hai người lần theo mùi máu tươi nhìn lại, phía trước là một mảnh rừng cây, cối cây thưa thớt, một ít nhánh cây cây bị chặt đứt chỉnh tề, mấy cây đại thụ cũng đổ trên mặt đất, hiển nhiên có người ở nơi đó đánh nhau.
- Sở Phi Dương, đi, đi xem một chút.
Đao tỷ nắm chặt đao trong tay, lập tức lướt tới.
Lạc Thanh Chu mặc dù không muốn trêu chọc phiền phức, nhưng gặp nàng đã đi qua, đành phải đi theo, ánh mắt nhìn về bốn phía.
- Trên mặt đất có thi thể, a, tựa như là đệ tử của Kim sư thúc.
Đao tỷ lướt vào rừng cây, lập tức nhìn thấy trên mặt đất có nằm một cỗ thi thể, đi đến chỗ gần xem xét, lại là một người đệ tử trong mấy tên đệ tử của Thủy Thành trước đó mới nhìn thấy.
Lạc Thanh Chu đi vào chỗ gần, định mắt nhìn lại, là một nam tử trẻ tuổi người mặc trang phục màu đen, đích thật là đệ tử của vị Kim sư thúc kia.
- Nhìn xem, vừa bị người giết không lâu...
Lạc Thanh Chu đang muốn kiểm tra, Đao tỷ đột nhiên chỉ vào phía trước nói:
- Nơi đó còn có.
Hai người lập tức nhanh chân chạy tới trước.
Quả nhiên, trên đồng cỏ ngoài mấy chục thước lại xuất hiện một cỗ thi thể, vẫn như cũ là đệ tử của vị Kim sư thúc kia.
Cổ tên đệ tử này trực tiếp bị lợi khí chặt đứt, đầu cơ hồ rớt xuống, tử trạng cực thảm.
Vẻ mặt hai người nghiêm túc.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống, đưa tay sờ một chút nhiệt độ cơ thể của thi thể, lại còn rất ấm.
Xem ra vừa tắt thở không lâu.
Đúng vào lúc này, dốc núi xa xa phía trước đột nhiên ẩn ẩn truyền đến một nữ tử tiếng khóc cùng tiếng cười của mấy tên nam tử.
Đao tỷ lập tức nắm chặt đao trong tay, nhanh chóng lướt tới.
Lạc Thanh Chu đành phải đứng dậy, đi theo, đồng thời hồn lực tập trung, ánh mắt và nhĩ lực đều càng thêm bén nhạy chú ý đến động tĩnh bốn phía.
Hai người rất mau đến chỗ dốc núi, trong tai càng thêm rõ ràng nghe được tiếng khóc nữ tử, cùng tiếng cười của mấy tên nam tử.
Bọn hắn trèo lên nham thạch, nhìn xuống dưới.