- Sở sư huynh, Uyển Nhu trước kia lỗ mãng xúc động, giờ xin lỗi Sở sư huynh, còn xin Sở sư huynh không cần để ở trong lòng.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không nói gì, nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch.
Vân Uyển Nhu uống vào mấy ngụm, chủ động nói:
- Sư phụ mang theo những người khác về trước Thủy Thành, chúng ta nghe nói Vân Vụ sơn mạch có nhiều yêu thú, cho nên muốn lưu lại tôi luyện một phen. Đây là chúng ta lần thứ ba đến đây, không nghĩ tới trùng hợp gặp được các vị sư huynh sư tỷ.
Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, huống chi song phương vẫn là đồng môn.
Đao tỷ mở miệng hỏi:
- Vậy các ngươi ở nơi nào?
Vân Uyển Nhu êm ái nói:
- Ở nhờ một sơn thôn ở gần đây, nơi đó có hoàn cảnh rất tốt, rất thích hợp tu luyện. Đao sư tỷ, chờ có thời gian, chúng ta đi vào trong thành bái phỏng Tôn sư bá và các vị một chút.
Đao tỷ gật đầu nói:
- Tốt, sau khi trở về ta sẽ nói một tiếng với sư phụ.
Vân Uyển Nhu nhìn về phía thiếu niên trước mặt, nói:
- Sở sư huynh, cơ hội tốt như vậy, vì sao ngươi không ở lại trong tông môn tu luyện? Tài nguyên tu luyện bên trong tông môn khẳng định tốt hơn bên ngoài rất nhiều. À Sở sư huynh, ngươi là được phong chủ Kiếm Phong thu làm đệ tử thân truyền sao? Tông môn chỉ tuyên bố ngươi được thu làm đệ tử thân truyền, tất cả mọi người còn không biết ngươi ở bên trên ngọn núi nào đây.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Ta tạm thời cũng không biết.
Vân Nhu nghe vậy sững sờ, lập tức cười nói:
- Sở huynh không muốn nói? Đây không phải bí mật gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Có thể là Kiếm Phong, cũng có thể là là Bắc Vọng phong cùng các phong khác. Mấy phong chủ đều đang tranh đoạt, còn không có kết quả, cho nên ta cũng không biết ta cuối cùng sẽ đi ngọn núi nào.
Vừa nghe lời này, mí mắt Vân Uyển Nhu lập tức nhảy mấy lần, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười:
- Thật sao?
Lạc Thanh Chu một mặt chân thành nói:
- Đúng thế.
Vân Uyển Nhu đối mặt ánh mắt hắn, dừng một chút, cười nói:
- Chắc hẳn Sở sư huynh còn ẩn giấu đi thiên phú hơn người khác, bằng không thì cũng sẽ không dẫn tới mấy vị phong chủ tranh đoạt. Chúc mừng Sở sư huynh, về sau Sở sư huynh chắc chắn tiền đồ vô lượng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đa tạ.
Nói xong, tiếp tục cúi đầu ăn thịt bò, không để ý tới nàng.
Vân Uyển Nhu lại nhìn hắn một chút, nở nụ cười, cúi thấp đầu, cáo từ thối lui.
Đợi nàng xoay người, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.
Mấy người Lạc Thanh Chu ăn điểm tâm xong, người bên trên một bàn khác sớm đã rời đi, võ giả khác mới tới một bàn, ngồi xuống thảo luận chuyện Lăng Tiêu tông và Độc Nhãn Ngưu.
- Nghe nói lần này Lăng Tiêu tông phái ra một tên trưởng lão, cùng hơn mười đệ tử nội môn, nghe nói còn có một đệ tử thân truyền, chuyên môn lên núi vây quét Độc Nhãn Ngưu.
- Lần này Lăng Tiêu tông đoán chừng làm thật, Độc Nhãn Ngưu đám hỗn đản kia thật sự không có mắt, ngay cả gia quyến trưởng lão Lăng Tiêu tông cũng dám giết... Nghe nói đại nhi tử vị trưởng lão kia bị người Độc Nhãn Ngưu giết, nếu không phải có một tên võ giả đi qua hỗ trợ, thê tử cùng tiểu nhi tử của vị trưởng lão kia cũng có thể sống không được...
- Độc Nhãn Ngưu tung hoành Vân Vụ sơn mạch nhiều năm, không dễ tìm. Những tông môn kia thường xuyên phát xuống nhiệm vụ để đệ tử trong môn săn giết, kết quả đều không công mà lui, lần này cũng chưa chắc sẽ tìm được tên kia. Tên kia thế nhưng được gọi là cường đạo vương bên trong Vân Vụ sơn mạch.
Mấy người Trương Viễn Sơn nghe bọn hắn nghị luận, hai mặt nhìn nhau.
- Đi thôi.
Mấy người không có trò chuyện nhiều, rời đi quán trà, đi đường nhỏ lên núi.
Cùng lúc đó.
Ngoại thành kinh đô, ngõ hẻm Thập Bát thành Nam.
Bên trong Đao phủ, Đao Thành Không đang giơ một thanh đại đao vòng vàng, nhíu mày trầm tư ở tiền viện, cửa sân đột nhiên bị người đẩy ra.
Sau khi tiến vào dãy núi.
Sáu người chia ba tổ, hai người một tổ, tìm kiếm yêu thú.
Nhiếp Vân Dung chủ động đưa ra yêu cầu muốn cùng Lạc Thanh Chu một đội.
Lạc Thanh Chu quả quyết từ chối.
Hắn cũng không muốn mang máy giám thị chạy khắp nơi, đến lúc đó đi tiểu mấy lần, tiểu bao xa, đều muốn bị truyền đến quận chúa nơi đó.
Sở Tiểu Tiểu lập tức mở miệng nói:
- Tứ sư huynh, vậy ta đi cùng ngươi một chỗ đi.
Lạc Thanh Chu lắc đầu nói:
- Ngươi quá dông dài, ta không muốn cùng một chỗ với ngươi, ta và Bá Ước cùng một chỗ.
Sở Tiểu Tiểu lập tức chu miệng, một mặt u oán.
Trương Viễn Sơn suy nghĩ một chút, nói:
- Tứ sư đệ, ngươi và Đao sư muội đi cùng một chỗ đi. Ta và Nhiếp sư muội cùng một chỗ, Bá Ước và Tiểu Tiểu sư muội cùng một chỗ, như thế này phối hợp an toàn một chút.