Lại luyện nửa canh giờ.
Lạc Thanh Chu bắt đầu truyền thụ nàng kiếm pháp Lục Mạch Thần Kiếm.
Bởi vì là người trong nhà, cho nên hắn trực tiếp dùng ngón tay chống đỡ ở trên người nàng, để nàng thuận phương hướng mà ngón tay hắn chỉ dẫn, thôi động kiếm khí cùng nội lực trong cơ thể.
- Xùy ——
Ai ngờ nha đầu này lần đầu tiên tu luyện, vậy mà thoáng cái đã thành công, trực tiếp bắn ra một đạo kiếm mang sắc bén từ ngón cái, xuyên qua đại thụ cách đó không xa.
- Thiền Thiền, giỏi lắm!
Lạc Thanh Chu gặp nàng thành công, so với mình thành công còn kích động hơn.
Hạ Thiền thấy hắn khích lệ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên một chút, ở dưới ánh trăng kiều diễm đáng yêu.
Lạc Thanh Chu vừa rồi sờ lấy thân thể của nàng, đã có chút tâm viên ý mã (tâm trí xáo động), lúc này lại thấy khuôn mặt nhỏ của nàng ngượng ngùng, xinh xắn đáng yêu, chỗ nào còn nhịn được trực tiếp ôm lấy nàng, đi vào trong lương đình.
- Không... Không muốn...
Hạ Thiền bắt đầu giãy dụa, nhưng chỗ nào tránh thoát được.
Một lát sau.
Nàng đã nằm ở trên bàn đá bên trong đình, bờ môi ướt át, gương mặt ửng đỏ, hai con ngươi mê ly, nhìn qua rất động lòng người.
Toàn bộ váy áo trên người nàng bị giải khai, tung tóe đệm ở trên bàn đá dưới người, giống như một đóa đang nở rộ.
Một đầu mái tóc đen nhánh cũng đã rủ xuống.
Ánh trăng trong sáng rơi vào bên trên ngọc thể tuyết trắng cùng mái tóc đen nhánh, cùng gương mặt xinh đẹp mê người, quả thật đẹp như tranh vẽ.
Một phen ân ái, không cần nói tỉ mỉ.
Lúc trời rạng sáng.
Hai người đi ra Trích Tiên cư, tách ra ngay chỗ cửa ra vào.
Lạc Thanh Chu đêm nay còn muốn đi Tây Hồ tu luyện thần hồn cùng phi kiếm.
Đây đều là thủ đoạn ẩn tàng của hắn, đến lúc đó có lẽ sẽ có hiệu quả không tưởng tượng được.
Trở lại Mai Hương uyển.
Tần nhị tiểu thư sớm đã trở về, đang nằm ở trên giường mỹ nhân đọc sách, chờ hắn.
Lạc Thanh Chu đi trước nói với Tiểu Điệp một lát, thân mật cùng nhau trong chốc lát, sau đó nghe tiểu nha đầu thúc giục rời đi, trở lại gian phòng của mình.
Mới vừa vào cửa, Tần nhị tiểu thư đã vui vẻ nói:
- Thanh Chu ca ca, ta đêm nay đi Linh Thiền Nguyệt cung nhìn tỷ tỷ, phát hiện nàng mặc vào đôi giày mà chàng tặng kia, nhìn ra được tỷ tỷ rất thích. Thanh Chu ca ca, chàng biết không? Tỷ tỷ trước kia chưa hề mang qua đồ mà chúng ta tặng đâu.
Lạc Thanh Chu nghe lời nàng nói, ánh mắt lại đột nhiên vô ý thức nhìn về phía trên bàn phía trước cửa sổ.
Bên trên mặt Nhật Nguyệt bảo kính kia lại ẩn ẩn có một tia hồ quang điện đang lóe lên.
Hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu xuống bệ cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, chiếu xuống mặt kính đang khảm nạm hình nguyệt nha trên mặt kính Nhật Nguyệt bảo kính.
Mặt kính mông lung, giống như có sương mù đang bồng bềnh, một tia hồ quang điện màu lam như ẩn như hiện ở trong sương mù.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động.
Chẳng lẽ Nhật Nguyệt bảo kính lại phải biến dị rồi?
- Két két....
Lạc Thanh Chu đi tới trước cửa sổ, mở ra toàn bộ cửa sổ.
Ánh trăng như nước rơi vào trong phòng.
Chạng vạng tối, hắn đã thu hai giọt linh dịch xanh đậm.
Hiện tại trên mặt kính còn chưa xuất hiện linh dịch.
Nhưng hắn rõ ràng cảm giác được, trên khí tức mặt kính phát sinh một chút biến hóa.
Đợi hắn đi vào chỗ gần, trên mặt kính chỉ có ánh trăng trắng noãn, một tia lôi điện như ẩn như hiện đã biến mất không thấy gì nữa.
Hắn quyết định đợi sáng mai chất lỏng xuất hiện lại đến xem xét.
Tần nhị tiểu thư gặp thần sắc hắn không đúng, an tĩnh đi tới phía sau hắn, ánh mắt cũng nhìn về phía gương đồng trên bàn, nhưng lại chưa quấy rầy hắn.
Lạc Thanh Chu lại quan sát một hồi, xoay người, cầm tay của nàng nói:
- Vi Mặc, nàng cảm giác gần đây thân thể thế nào?
Tần nhị tiểu thư ôn nhu nói:
- Từ khi uống thuốc kia, cũng rất ít khi ho khan, cảm giác thân thể tốt hơn nhiều. Bất quá... Vẫn không có khí lực, cảm giác đi mấy bước sẽ mệt mỏi.
Lạc Thanh Chu cúi người, bế thân thể mảnh mai vô lực của nàng lên, đi vào buồng trong, nói:
- Vậy cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, hảo hảo dưỡng thân thể. Đợi tháng sau, ta lại đi Thanh Vân quan một chuyến, xin chút máu Chu Yếm trở về.
Tần nhị tiểu thư mềm mại nằm trong ngực của hắn, nhíu lông mày nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng mỗi đêm trở về, đều là toàn thân mồ hôi, đầy thân mỏi mệt, nhất định rất vất vả.
Lạc Thanh Chu đặt nàng lên giường, giúp nàng cởi bỏ vớ giày, nói:
- Tu luyện nào có không khổ cực, bất quá ta cảm thấy còn rất tốt.
Tần nhị tiểu thư ôm hắn thật chặt, mặt mũi tràn đầy đau lòng nói:
- Thanh Chu ca ca, chờ chuyện nơi đây đều kết thúc, chúng ta hãy rời đi, đi tìm chỗ không có người quen biết chúng ta, sống cuộc sống thật tốt, cũng không tiếp tục phải mệt mỏi như vậy, được không?