- Thiền Thiền, ngươi mau tới đây ngửi thử, thơm quá.
- Cô gia thật tốt, đối với người ta thật tốt, biết người ta là tiểu Bách Linh trắng trẻo mũm mĩm, cho nên mới hao tốn tất cả tiền tài trên người, mua cho người ta đóa hoa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm này.
- Thiền Thiền, cô gia tối hôm qua đưa ngươi thứ gì? Lấy ra nhìn.
Bách Linh nhìn đóa hoa trong tay, càng nhìn càng vui vẻ, đặt ở dưới mũi không ngừng ngửi ngửi, một bên càng không ngừng khoe khoang.
Hạ Thiền thì ôm kiếm, đứng dưới mái hiên, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, cũng không để ý tới.
Không bao lâu.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa cùng tiếng gọi nhỏ nhẹ của Tần nhị tiểu thư:
- Bách Linh.
Bách Linh nghe được tiếng gọi, lập tức chạy tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra, nàng không kịp chờ đợi giơ lên bó hoa bên trong tay khoe khoang:
- Nhị tiểu thư, đây là đóa hoa cô gia tặng cho ta, nó biết tự mình động, sẽ còn lúc mở lúc đóng, ngươi ngửi thử, thơm quá.
Tần nhị tiểu thư ngửi một cái, cười nói:
- Hoàn toàn chính xác rất thơm, Bách Linh, cô gia đối với ngươi thật tốt.
Bách Linh hì hì cười một tiếng, nói:
- Chủ yếu là người ta đáng yêu.
Vừa dứt lời, Lạc Thanh Chu từ bên cạnh đi ra, nói:
- Chủ yếu là ngươi lắm mồm, cô gia muốn dùng đóa hoa này chặn lại miệng của ngươi mà thôi.
Bách Linh nhìn hắn một cái, hừ một tiếng, quay người tiến vào tiểu viện, không để ý tới hắn, tiếp tục ngửi ngửi đóa hoa trong tay mình.
Lạc Thanh Chu vịn Tần nhị tiểu thư, tiến vào tiểu viện, nói:
- Bách Linh, nghe nói thân thể đại tiểu thư không thoải mái, ta cùng nhị tiểu thư đến thăm nàng.
Bách Linh xoay người nhìn hắn nói:
- Tiểu thư có chút không thoải mái, đang nghỉ ngơi trong gian phòng. Nhị tiểu thư có thể trực tiếp đi vào, bất quá cô gia không thể vào, tiểu thư còn mặc đồ ngủ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy ta chờ ở chỗ này.
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn một cái, nhẹ gật đầu.
Bách Linh vội vàng đi tới vịn nàng, mang theo nàng vào phòng.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua thiếu nữ dưới mái hiên, nói:
- Thiền Thiền, tối hôm qua ngủ có ngon không?
Hạ Thiền quay người qua, không có để ý hắn.
Lạc Thanh Chu đi vào mái hiên nhà, từ phía sau ôm lấy thân thể mảnh khảnh của nàng, dán mặt lên má của nàng nói:
- Làm sao vậy, tức giận cô gia đưa cho Bách Linh đóa hoa? Thế nhưng cô gia tối hôm qua cũng đưa ngươi rất nhiều thứ mà.
Hạ Thiền giãy dụa, vén miệng nói:
- Mới, không có đây.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Tại sao không có? Ngoại trừ kiếm quyết ra, còn có rất nhiều rất nhiều...
Nói đến đây, hắn dán vào lỗ tai của nàng, thấp giọng nói.
- Ầm!
- A....
Ai ngờ vừa nói xong, hắn che con mắt, ngồi xổm ở trên mặt đất.
Hạ Thiền thối lui, cầm quả đấm nhỏ nói:
- Lưu, lưu manh.
Nói xong, gương mặt xinh đẹp đỏ lên chạy mất.
Lạc Thanh Chu ngồi xổm một hồi trên mặt đất, dụi dụi con mắt, đứng lên.
Hắn không khỏi nghĩ tới lời nhị tiểu thư lúc trước nói với hắn.
- Có một lần ta còn nghe Tôn đại phu nói qua, nói nàng thể lạnh, có thể là trước đó ở bên ngoài lang thang bị đông tổn thương thân thể, có khả năng về sau cũng không có cách nào... Không có cách nào lấy chồng sinh tiểu hài...
Cùng phòng nhiều lần như vậy, mỗi một lần cũng không có dùng biện pháp an toàn, nhưng nàng vẫn không có mang thai, xem ra nhị tiểu thư nói là sự thật.
Nghĩ đến thân ảnh đơn bạc cùng bộ dáng cô độc của nha đầu kia, trong lòng hắn lập tức đau đớn một trận.
Lúc đang nghĩ ngợi chuyện, Bách Linh từ trong nhà đi ra, giòn tiếng nói:
- Cô gia, đôi giày ngươi tối hôm qua đưa cho tiểu thư rất xinh đẹp, tiểu thư rất thích.
Lạc Thanh Chu xoay người nhìn nàng, nói:
- Bách Linh, ta hỏi ngươi một chuyện.
Bách Linh gặp hắn sắc mặt không đúng, không dám nói đùa nữa, nói:
- Cô gia hỏi.
Lạc Thanh Chu nhìn đến vị trí Thiền Thiền vừa rồi rời đi một chút, thấp giọng hỏi:
- Thân thể của Thiền Thiền có thể chữa hết không?
Bách Linh nghe vậy kinh ngạc một chút, nói:
- Thiền Thiền thế nào? Thân thể Thiền Thiền không phải rất tốt à? Lại không có sinh bệnh.
Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Ta nói là, chuyện đẻ con.
Bách Linh chớp chớp mắt, lập tức kịp phản ứng, cứ vậy nhíu lông mày nói:
- Cô gia, chỉ sợ rất khó.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi cũng không có cách nào sao?
Mặt mũi Bách Linh tràn đầy nghi ngờ nói:
- Cô gia, ta cũng không phải đại phu, ta có thể có biện pháp nào?
Lạc Thanh Chu nhìn con mắt của nàng nói:
- Ngươi biết luyện dược, còn có những khả năng khác.
Bách Linh lắc đầu, nói:
- Cô gia quá để mắt người ta, người ta ngoại trừ luyện một chút thuốc vô dụng ra, cái khác cái gì cũng không biết.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Dược vật không cách nào chữa trị, có thể dùng những phương pháp khác trị liệu hay không?