- Nơi đó của ta có dược thủy, về phần tài nguyên tu luyện khác, ngươi cần lưu lại trong tông môn mới có thể sử dụng. Ngươi muốn lưu lại sao?
Lạc Thanh Chu lập tức lắc đầu, nói:
- Vậy quên đi, đệ tử lấy dược thủy là đủ rồi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Nếu như nhà ngươi người không phải quá nhiều, có thể đưa bọn hắn đến chân núi, nơi này có rất nhiều chuyện có thể để cho bọn hắn làm, mà hoàn cảnh lại rất tốt, bọn hắn hẳn là sẽ trải qua cuộc sống càng tốt hơn.
Lạc Thanh Chu nghe xong, quả quyết từ chối:
- Đa tạ sư phụ, bất quá không cần.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không tiếp tục nhiều lời, tiếp tục đi đến phía trước.
Hai người rất mau đi đến Tàng Bảo các.
Người thủ các là một lão giả râu tóc bạc trắng, trong tay hắn đang cầm một cây chổi, đang quét sạch lá rụng trước cửa.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đi đến trước người lão giả, khom mình hành lễ:
- Sư thúc tổ, Kiếm Phong Thanh Trúc mang đệ tử đến đây nhận pháp khí.
Lão giả ngẩng đầu nhìn hai người một chút, nhẹ gật đầu, mặt mũi tràn đầy hiền lành nói:
- Đi thôi, tối hôm qua Tử Hà đã phái người đến thông báo, trực tiếp đi lầu ba là được.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Đa tạ sư thúc tổ.
Lão giả nhẹ gật đầu, tiếp tục quét rác.
Lệnh Hồ Thanh Trúc mang theo hắn tiến vào Tàng Bảo các, leo thang lên lầu, lên lầu ba.
Bên trên kệ để pháp bảo lầu ba đặt rất nhiều pháp khí rực rỡ muôn màu.
Có nhuyễn giáp mỏng như cánh ve, có giày, có ngọc bội, cũng có đao thương côn bổng các loại vũ khí.
Lạc Thanh Chu cẩn thận chọn lựa một hồi, hỏi:
- Sư phụ, ta có thể lấy những pháp khí này tặng cho người khác không?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Có thể.
Lạc Thanh Chu nghe xong, chọn một đóa Thiên Nữ Tán Hoa, lại chọn một cây trâm cài.
Ngoại hình Thiên Nữ Tán Hoa là một đóa hoa màu hồng, căn cứ giới thiệu ở phía trên, đóa hoa này có thể một mực phát ra hương hoa, còn có thể chia ra thành rất nhiều cánh, được sử dụng như hộ giáp.
Mà trâm gài tóc kia thì có thể hấp thu ánh nắng, để cho người ta vô luận đang ở trong trời đêm đen tối gì đều có thể tắm rửa bên trong khí tức ấm áp.
Đóa hoa màu hồng, rất thích hợp đưa cho tiểu Bách Linh trắng trẻo mũm mĩm.
Mà trâm gài tóc, tự nhiên muốn đưa cho nhị tiểu thư sợ lạnh.
Về phần Thiền Thiền, đương nhiên muốn đưa kiếm quyết.
Đến lúc đó, hắn còn muốn cùng với nàng một chỗ song tu, tu luyện hắc bạch kiếm pháp.
Đối với nha đầu kia mà nói, đây chính là lễ vật tốt nhất.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn chọn lựa hai kiện vật phẩm, nhịn không được hỏi:
- Trong nhà ngươi rất nhiều nữ tử?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Đúng là có rất nhiều.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhíu mày, nói:
- Nam nhân tu luyện, tối kỵ háo sắc. Ngươi mặc dù thiên phú rất tốt, nhưng nếu như muốn đi càng xa ở trên con đường này, ta đề nghị ngươi tốt nhất rời xa nữ sắc.
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Sư phụ dạy bảo, đệ tử nhất định ghi nhớ trong lòng.
Nói rồi thu hai kiện vật phẩm vào trong túi trữ vật.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ngươi lại gạt ta?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đệ tử không dám. Chỉ là đệ tử sớm đã thân ở hồng trần, nhận qua quá nhiều ân huệ mới đi đến một bước như bây giờ, đều là bởi vì các nàng, cho nên đệ tử không dám quên gốc. Sư phụ dạy bảo, đệ tử nhất định sẽ ghi khắc, đệ tử về sau nhất định sẽ rời xa nữ sắc khác.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, không nói gì thêm, quay người đi đến cầu thang.
Lạc Thanh Chu lại lưu luyến không rời nhìn thoáng qua các pháp khí khác, lúc này mới đi theo.
Hai người đi ra Tàng Bảo các, trực tiếp đi Kiếm Phong.
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư phụ, tông chủ còn muốn truyền thụ cho ta nội công tâm pháp cùng quyền pháp, chúng ta lúc nào đi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc mang theo hắn lên Kiếm Phong, đi bên vách núi, nói:
- Nàng truyền công buổi sáng, hiện tại đã là buổi trưa, sáng mai lại đi đi.
Lạc Thanh Chu:
- Sư phụ ta buổi chiều liền muốn xuống núi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc dừng bước lại, nhìn về phía hắn nói:
- Chậm một ngày lại trở về, mới đi có mấy ngày đã không kịp chờ đợi gặp mặt mấy thê thiếp ở nhà ngươi hay sao?
Lạc Thanh Chu lúng túng nói:
- Không phải, đệ tử chỉ là muốn theo các sư huynh sư tỷ cùng một chỗ trở về.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì thêm, tiếp tục đi về phía trước.
Hai người rất nhanh đi đến bên vách núi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc xoay người, nhìn hắn nói:
- Hắc bạch kiếm pháp cần song tu mới có thể nhìn ra uy lực chân chính, đúng không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Hẳn là như thế.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn chằm chằm con mắt hắn, nói:
- Ngươi muốn tu luyện sao?