Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 139: Khu quỷ




Thân ảnh kia thân thể chấn động, khom người nói:

- Nô tài hiểu rõ, nô tài ngày mai để Tam Thần Bà động thủ, lần này...

Vương thị híp mắt nói:

- Không nên để lại bất kỳ dấu vết gì, có thể từ từ. Bà ta không phải biết tà pháp khu quỷ sao?

Thân ảnh kia thấp giọng nói:

- Đúng vậy, bà ta nói thư sinh gan yếu thể suy, lần này bà chuẩn bị thi pháp dọa phá tiểu tử kia, sẽ chậm rãi khiến hắn chết bệnh, sẽ không lưu lại dấu vết gì...

Vương thị không nói tiếp, lại đứng đó một lúc lâu, rồi cầm theo đèn lồng, tiếp tục đi tới phía trước.

Khuôn mặt bị che trong bóng tối kia ra hành lang được tuyết trắng chiếu rọi, âm trầm như nước.

Dạ hắc phong cao, đầy trời tuyết rơi.

Nóc nhà gian phòng ốc nào đó ở Mạc Thành, đột nhiên xuất hiện một bóng đen, như sương khói, phiêu phiêu đãng đãng, bay lên giữa không trung, quan sát cả tòa thành trì.

Ánh mắt của nó, rất nhanh khóa chặt phủ đệ nào đó.

- Ầm!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Phong tuyết gào thét, trời đất một mảnh mênh mông.

Trời vừa mới sáng.

Lúc này, đại đa số người vẫn còn nằm ngủ trong chăn đệm ấm áp.

Nhưng Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, rừng trúc góc tây bắc kia đã vang lên tiếng Lạc Thanh Chu đang tu luyện.

Trong gió tuyết.

Hắn thân thể trần trụi, toàn thân da thịt căng cứng, cứng rắn va chạm đập nện mãnh liệt lên thân cây.

Giống như con trâu nổi điên, dốc hết toàn lực.

Một lần lại một lần, toàn thân da thịt phối hợp nội lực mạnh mẽ xoa dịu lặp đi lặp lại đập nện rèn luyện.

Không biết mỏi mệt, không sợ đau đớn.

Toàn thân da thịt rất nhanh đỏ lên, lập tức phát nhiệt nóng lên.

Toàn thân trên dưới rất nhanh đổ đầy mồ hôi.

Từ lúc trời tờ mờ sáng liên tục tu luyện tới buổi trưa, chưa từng dừng lại.

Đợi bắp thịt toàn thân đau nhức, không còn lực nữa, đói khát vô cùng, hắn mới tạm thời ngừng lại.

Từ trong túi lấy ra một khối thịt bò chín, thêm một bình nước lạnh, đơn giản ăn cơm trưa.

Ăn cơm trưa xong, lại nghỉ ngơi một chút.

Trước tĩnh tâm vận chuyển nội công tâm pháp.

Sau đó, tiếp tục đứng dậy tu luyện.

- Ầm!

Lại một canh giờ mãnh liệt va chạm, đại thụ tráng kiện kia đột nhiên “két” một tiếng, nứt ra, giống như bị bẻ gãy.

Chỗ nứt ra, đã sớm bị va chạm xốp thô như sợi, vô cùng thê thảm.

Lạc Thanh Chu đành phải đổi một cây đại thụ, tiếp tục tu luyện.

Lúc sắp chạng vạng tối.

Hắn lại nâng hạ tảng đá, bắt đầu kéo duỗi cơ bắp đã vô cùng đau nhức.

Toàn thân mồ hôi như mưa, như đang tắm, ướt dầm dề từ trên chảy dài xuống gót chân.

Da thịt trần trụi trong không khí, tản ra ánh sáng lấp lánh rắn chắc.

Bông tuyết bay lả tả, vừa muốn rơi ở trên người hắn, đã bị hơi nóng toàn thân phát ra hòa tan.

Hắn thở hổn hển, mồ hôi chảy xuôi, bắp thịt toàn thân gồ lên, ép khô chút khí lực sau cùng, hạ thân thể xuống trung bình tấn, một tay nâng một tảng đá lớn.

Cơ bắp đang run rẩy, thân thể đang run rẩy, hơi thở thở ra giống như hỏa diễm, nóng rực bỏng người.

Toàn thân bốn phía giống như lưu chuyển một tầng khí lưu nhìn không thấy, ngăn cách lấy bông tuyết trên trời và gió lạnh bốn phía.

- Ha!

Lúc cạn kiệt sức lực, hắn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, tảng đá trong tay ném ra ngoài, lập tức vung lên một quyền, nặng nề mà đập lên một cây đại thụ bên cạnh.

- Ầm!

Thân cây lõm xuống nổ tung, cây đại thụ cứng cáp kia, lập tức nghiêng qua một bên đổ gãy, ngả xuống rừng trúc rậm rạp.

- Sức mạnh và độ cứng, lực bộc phát, xem ra đều tăng lên không ít.

Hắn thở hổn hển, nhìn nắm đấm lông tóc không hao tổn gì, đối với thành quả tu luyện của mình có chút hài lòng.

Nhưng cây cối chỗ này cũng không thể tùy tiện làm hỏng nữa.

Mấy cây bị gãy cũng không thể lãng phí.

Thân cây còn dài như vậy, lần sau tiếp tục dùng.

Cường độ tu luyện kế tiếp là trực tiếp dùng tảng đá tới thử nghiệm.

Da thịt như sắt thép, mở núi phá đá!

Lạc Thanh Chu không dùng lực nữa, lại đánh hai lần Bôn Lôi Quyền, mới chậm rãi thu công.

Dùng tuyết trắng trên đất lau thân thể nóng hổi một chút, lau sạch sẽ toàn bộ mồ hôi dơ bẩn, mặc xong y phục, cầm đồ, về tới tiểu viện.

Sắc trời đã tối.

Không bao lâu, Tiểu Điệp bưng cơm tối trở về.

Lúc này, Lạc Thanh Chu đã vào phòng bếp nấu xong thịt bò, cơm tối ăn như hổ đói.

Sau đó bắt đầu nấu nước, ngâm trong bồn tắm.

Trong thùng tắm nhỏ một giọt dược thủy luyện thịt, nước sạch lập tức xảy ra biến hóa, biến thành màu xanh lá tự nhiên.

Lạc Thanh Chu cởi sạch y phục, đi vào trong thùng, nhắm mắt tĩnh tâm, vận chuyển nội công tâm pháp.

Làn da dần dần cảm thấy nóng rực, trong cơ bắp giống như đang hấp thụ cái gì, có chút gồ lên.

Lúc thùng nước sắp lạnh, hắn mở mắt, phát hiện nước vốn màu xanh nhạt đột nhiên biến thành nước trong.

Nước thuốc kia quả nhiên bị hấp thu!

Thời điểm không còn sớm.

Hắn từ trong thùng bước ra, Tiểu Điệp hầu hạ hắn đổi lại y phục sạch sẽ.