Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 135: Nhạc mẫu đại nhân hơi tự luyến?




Lạc Thanh Chu đứng cũng không được, lui cũng không xong, đành phải mặt dạn mày dày, cúi đầu cung kính nói:

- Nhạc mẫu đại nhân hôm nay nhìn khác biệt ngày trước, Thanh Chu thấy một lần, không khỏi nhớ tới một câu ghi trên sách.

- Hừm?

Tống Như Nguyệt quay mặt chỗ khác, liếc xéo hắn, hừ lạnh nói:

- Lời gì? Nói thẳng! Đừng thừa nước đục thả câu!

Tần Vi Mặc cũng ngưng thần lắng nghe.

Lạc Thanh Chu cúi đầu thì thầm:

- Kỳ hình dã, Phiên nhược kinh hồng, Uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc,

Hoa mậu xuân tùng. Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triêu hà, Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba. Nùng tiêm đắc trung, Tu đoản hợp độ. Khiên nhược tước thành, Yêu như thúc tố. Duyên cảnh tú hạng, Hạo chất trình lộ. Phương trạch vô gia, Duyên hoa phất ngự.

Vân kế nga nga, Tu my liên quyên. Chu thần ngoại lãng, Hạo xỉ nội tiên. Minh mâu thiện lãi, Yếp phụ thừa quyền. Khôi tư diễm dật, Nghi tĩnh thể nhàn. Nhu tình xước thái, Mị ư ngữ ngôn.... (*)

Tần Vi Mặc nghe xong, hai con ngươi không khỏi sáng lên, kinh hỉ nói:

- Tỷ phu, đoạn văn này là xem từ quyển sách nào?

Lạc Thanh Chu: - Quên....

Tần Vi Mặc: - ...

Lạc Thanh Chu đối mắt với nàng, nghe được lời trong lòng thiếu nữ này: Quả nhiên lại là tỷ phu của mình làm ra? Tỷ phu tài hoa, tám đấu cũng không đủ hình dung... Thật sự là ủy khuất hắn, không ngờ lại đến Tần gia chúng ta ở rể... .

- Hừ! Nịnh hót!

Tống Như Nguyệt lại xem thường, một mặt khinh thường, bưng lên nước trà, nhấp một miếng, khoát khoát tay lạnh lùng nói:

- Đi xuống đi, nhớ kỹ lời ta hôm nay, lần sau còn dám không hiểu quy củ, cẩn thận da của ngươi!

Lạc Thanh Chu cung kính cáo lui.

Hắn vừa đi ra đại sảnh, Tống Như Nguyệt “Ba” một tiếng để chén trà trong tay xuống, vội vàng nói với nha hoàn bên cạnh:

- Đi! Mau đi lấy bút mực giấy nghiên!

Lập tức lại nhìn về phía khuê nữ của mình nói:

- Vi Mặc, đoạn từ tiểu tử kia vừa đọc, có nhớ kỹ không?

Tần Vi Mặc giật mình, gật đầu đáp:

- Ừm, nhớ kỹ, mẫu thân...

- Viết ra cho ta! Mẫu thân muốn ghi lại, đến lúc đó hảo hảo để cho Trương di các nàng xem nhìn! Hừ, để các nàng hâm mộ ghen ghét đến chết đi.

Tần Vi Mặc: - ...

[*Trích đoạn 2 của Lạc Trần Phú – Tào Thực:

Dịch nghĩa:

Ta nói rằng:

Hình dáng của nàng,

Nhẹ nhàng như chim hồng bay,

Uyển chuyển như rồng lượn.

Rực rỡ như cúc mùa thu,

Tươi rạng như tùng mùa xuân.

Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp,

Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên.

Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm,

Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong.

To nhỏ vừa chuẩn,

Dài ngắn vừa thích hợp.

Vai như vót đẽo thành,

Eo như lấy dải lụa thắt lại.

Cổ trước sau thon dài,

Da trắng hé lộ.

Sáp thơm không cần thêm,

Phấn màu chẳng cần thoa.

Búi tóc cao như mây bồng,

Lông mày cong thon.

Môi son rực rỡ bên ngoài,

Răng trắng tinh khiết ở trong.

Con ngươi sáng liếc nhìn,

Má lúm đồng tiền hiện trên má.

Phong tư kiều diễm phiêu dật,

Dung nghi tĩnh lặng nhàn nhã.

Dáng vẻ nhu mì khoan thai,

Tiếng nói đầy mê hoặc.

Trang phục nàng diễm lệ lạ thường không có trên đời,

Cốt cách tướng mạo như trong tranh vẽ.

Mặc áo lụa bừng sáng,

Ngọc đeo tai toả màu biếc.

Đeo lông chim phỉ thuý vàng làm trang sức ở tay,

Kết ngọc minh châu đeo quanh người.

Đeo giày viễn du thêu hoa văn,

Quần lụa nhẹ nhàng phấp phới.

Ẩn trong hương thơm nồng của hoa lan,

Bồi hồi dạo bước bên sườn núi.

Rồi chợt thân thể nhẹ nhàng bay bổng làm sao,

Nhởn nhơ chơi đùa.

Bên trái có cờ mao ngũ sắc,

Bên phải có cờ quế che.

Đưa cổ tay trắng ngần bên bến sông,

Hái cỏ linh chi màu đen bên dòng nước xiết.]

Tuyết trắng như sợi thô.

Bay xuống dính lên da thịt trần trụi, hơi lạnh, lại cũng không khó chịu.

Lạc Thanh Chu đội tuyết, đột nhiên suy nghĩ mỗi đêm không chỉ phải đi đến thỉnh an Tần đại tiểu thư, còn phản đến thỉnh an vị nhạc mẫu đại nhân kia, không khỏi thở dài.

Tần đại tiểu thư qua loa, hô một câu - Đại tiểu thư liền xong.

Hắn dù muốn nói nhảm, người ta cũng sẽ không để ý đến hắn.

Nhưng vị nhạc mẫu đại nhân này...

Lại là một lời khó nói hết.

Chẳng lẽ sau này mỗi lần tới, đều phải tán dương mỹ mạo của nàng một phen?

Gặp qua tự luyến, chưa thấy qua tự luyến như thế.

Mấu chốt là, nàng thế nhưng là một trưởng bối, không nên đứng đắn một chút, nghiêm túc một chút, đoan trang một chút, thận trọng một chút sao?

Tân nương tử không thích hợp.

Tiểu thị nữ không thích hợp.

Không ngờ vị nhạc mẫu đại nhân này cũng không bình thường.

Người một nhà cả Tần phủ này đều có gì đó quái lạ.

Lạc Thanh Chu ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi, không muốn lại vì những nhàn sự này mà phiền não.

Vẫn phải nắm chặt thời gian tu luyện.

Đón gió tuyết, rất nhanh đi đến đình viện Tần đại tiểu thư ở.