Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 132: Miệng bị rách




Vừa tới tiểu viện, Bách Linh đã chạy đến cửa chính, đặt bông hoa trong tay ở bên miệng, nghiêng gương mặt xinh đẹp, có chút cúi đầu, buông thõng lông mi thật dài, ra vẻ xấu hổ mà nói:

- Cô gia, ta phải đi về rồi. Ngươi có lời gì, chờ ban đêm lại đi nói với ta đi... Cô gia muốn thì phải xin tiểu thư, không phải vậy người ta sẽ không dám đáp ứng cô gia đâu. Người ta chỉ là tiểu thị nữ, thân bất do kỷ.

Nói xong, ngượng ngùng chạy đi.

Lạc Thanh Chu đứng ở tại chỗ, ngẩn người, nhìn về phía Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp nháy nháy mắt, hiếu kì hỏi:

- Công tử, ngươi muốn nói cái gì với Bách Linh tỷ tỷ? Là muốn để nàng làm tiểu nha hoàn động phòng cho công tử sao?

Lạc Thanh Chu: - ...

- Tiểu Điệp, hỏi ngươi một chuyện.

Thần sắc Lạc Thanh Chu nghiêm túc:

- Vừa rồi lúc Bách Linh cô nương đang hát, ngươi đứng ở chỗ gần, thấy được miệng nàng không?

Tiểu Điệp sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu:

- Thấy được, công tử hỏi cái này làm gì? Miệng Bách Linh tỷ tỷ rất xinh đẹp, chẳng lẽ công tử muốn...

Lạc Thanh Chu nói:

- Miệng nàng có bị rách một đường?

Tiểu Điệp giật mình, cẩn thận hồi tưởng một chút, vẻ mặt đau khổ nói:

- Công tử, nô tỳ quên... Nô tỳ vừa rồi chỉ lo nghe Bách Linh tỷ tỷ hát thôi.

Lập tức lại nhìn chằm chằm miệng hắn nói:

- Công tử, miệng của người bị rách...

Lạc Thanh Chu: - ...

- Công tử, người...

- Không sao, ngươi đi làm chuyện của mình đi, ta một lúc nữa còn phải xem sách.

- A, nô tỳ đi bưng cơm cho công tử.

Tiểu Điệp vội vàng ra cửa.

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, suy nghĩ tối hôm qua triền miên, không khỏi thở dài một hơi.

Tối hôm qua nàng không chỉ có đánh hắn một bàn tay, còn cắn nát miệng của hắn, hơn nữa còn phi thường hung mãnh, giống như là đang xả ra tức giận...

Khắp nơi trên người hắn đều là dấu răng...

Bất quá hắn cũng lưu lại vết tích trên người của đối phương.

Cắn sứt miệng, lưu lại dấu đỏ trên cổ.

Mặc dù hắn đã đoán được là ai, bất quá vẫn muốn xác nhận một chút mới yên tâm, miễn cho luôn luôn bị xem như đồ đần mà trêu đùa.

Mặc dù hắn cảm giác đã không quan trọng đối với tràng hôn sự này, nhưng dù sao cũng là nữ hài động phòng cùng giường của mình.

Hắn là người không phải khúc gỗ, đương nhiên muốn hiểu rõ là ai.

Bất quá chuyện này không thể suy nghĩ nhiều, cũng không thể quá mức cưỡng cầu.

Thời gian của hắn rất quý giá, không cần thiết lãng phí vào loại chuyện này.

Không bao lâu, Tiểu Điệp bưng tới bữa sáng.

Bữa sáng rất đơn giản, cháo gạo trắng và bánh bao, cùng một đĩa dưa muối.

Tiểu Điệp biết được hắn muốn luyện võ, cho nên cầm cho hắn năm cái bánh bao, bất quá lại bị người sau bếp nói thầm mấy câu.

- Bánh bao lớn như thế, một người ăn hết không? Công tử nhà ngươi chỉ đọc sách, cũng không phải làm việc tốn sức...

Tiểu Điệp không dám lên tiếng.

Lạc Thanh Chu ngồi trong phòng ăn, một bên an ủi:

- Không sao đâu, lần sau cầm ít một chút, sau khi mỗi lúc trời tối chúng ta cứ ở trong phòng, ta ra ngoài tự mình mua ít thịt.

Tiểu Điệp lo lắng nói:

- Công tử, thịt rất đắt...

Lạc Thanh Chu không có nói cho nàng mình bây giờ bên người mang khoản tiền lớn, chỉ là nói:

- Đừng lo lắng, công tử có tiền, sẽ không đói bụng.

Tiểu Điệp thở dài một hơi, không có nói tiếp.

Người ta luyện võ, người cả gia tộc đồng thời ủng hộ, mà công tử luyện võ, lại chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thật đáng thương.

Không được, nàng phải cố gắng học tập nữ công, đến lúc đó giúp công tử kiếm tiền ăn thịt!

Trong lòng tiểu nha đầu âm thầm quyết định, ăn điểm tâm xong vội vã rời khỏi đi học tập.

Lạc Thanh Chu ở trong nhà nhìn một hồi thư tịch liên quan tới võ giả, cũng ra cửa.

Đón gió tuyết, tiến vào Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Quan sát bốn phía trong chốc lát, đi vào rừng trúc góc tây bắc.

Gió lạnh gào thét, trúc xanh lung lay bị ảnh hưởng, ngay cả những cây to cũng run rẩy đung đưa nhánh cây.

Không biết có phải là thấy hắn đến nên bị hù hay không.

Dù sao thân mấy gốc cây đều bị hao trọc, thanh trúc cũng gãy mất một khoảng...

Luyện thịt.

Da thịt toàn thân rèn luyện đến cực hạn, lúc cứng rắn như sắt thép, nhục thân đón đỡ một chưởng toàn lực của gấu mà vô sự, càng có sức mạnh như hai con trâu, tay không xé rách hổ lang, một quyền đánh chết sư báo!

Đồng thời, tốc độ bộc phát tăng trưởng, tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy!

Bắp thịt toàn thân ẩn chứa lực lượng vô tận.

Phương thức tu luyện luyện thịt và luyện da tương đối giống nhau.

Ngoại trừ nâng lên cơ bắp dùng ngoại lực càng lớn rèn luyện ra, còn cần ngâm nước thuốc, nội lực phụ trợ, đồng thời, cần dùng vật nặng lặp đi lặp lại rèn luyện.

Như luyện sắt luyện thép, thiên chuy bách luyện, cho đến khi bài trừ hết tạp chất, luyện thành tinh hoa.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Ngoài rừng trúc, gió tuyết đan xen, gào thét rung động.

Trong rừng trúc, toàn thân Lạc Thanh Chu căng cứng, bắt đầu tiến trình luyện thịt.