Lạc Diên Niên nhiều nhất chỉ là tu vi Võ Sư hậu kỳ.
Về phần Vương thị kia, bên người hẳn là có hộ vệ, trên người còn mang theo pháp khí khắc chế thần hồn, bất quá đối với thực lực hắn hôm nay mà nói, giết nàng không khó lắm.
Chỉ cần bắt được cơ hội.
- Hắc! Hắc! Hắc!
Vừa nghĩ chuyện báo thù, hắn một bên tiếp tục luyện tập phi kiếm.
Không biết tối nay có cơ hội tiến vào nội thành một chuyến, đi thăm dò nhìn một chút tình huống Trung Vũ bá phủ hay không.
Lại luyện tập nửa canh giờ.
Tiền viện yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa cùng tiếng gọi của Thu nhi.
Hắn lập tức thu phi kiếm, đi tiền viện mở ra cửa sân.
Thu nhi mang theo đèn lồng, đứng ở bên ngoài nói:
- Cô gia, quận chúa đi, tiểu thư hỏi ngươi đêm nay có trở về không? Nếu như không quay về, chúng ta sẽ đóng cửa.
Vừa nói, một bên nhìn mấy lần vào nội viện.
Lạc Thanh Chu không khỏi cười nói:
- Nhị tiểu thư bảo ngươi đến điều tra?
Thu nhi cười nói:
- Tiểu thư không có nói như vậy, chỉ là để nô tỳ đến hỏi cô gia một tiếng mà thôi. Nếu cô gia không quay về, cũng không có sao.
Lạc Thanh Chu khóa cửa sân, nói:
- Đi thôi. Ban đêm lạnh như thế vẫn là hai người ngủ tương đối dễ chịu.
Ngừng một lúc, lại nói:
- Ba người ngủ, hẳn là sẽ thoải mái hơn.
Thu nhi cười cười, không có trả lời.
Lạc Thanh Chu cầm tay của nàng, cùng nàng sóng vai mà đi, hỏi:
- Quận chúa và nhị tiểu thư nói cái gì đó?
Thu nhi nói khẽ:
- Nô tỳ cũng không biết. Bất quá...
- Bất quá cái gì?
Lạc Thanh Chu hỏi.
Thu nhi nói:
- Lúc quận chúa rời đi, lại tìm Tiểu Điệp cầm hai bộ quần áo như thế rời đi, hơn nữa còn để Tiểu Điệp mau chóng làm nhiều thêm mấy món.
Lạc Thanh Chu nghe thế, trong lòng lập tức cảm giác khả nghi.
Trở lại Mai Hương uyển.
Hắn đi trước tìm Tiểu Điệp, sau khi hỏi tình huống, lại tiến vào thư phòng, tìm được Tần nhị tiểu thư, hỏi:
- Quận chúa có phải gạt ta rồi hay không?
Tần nhị tiểu thư nghi ngờ nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng chỉ chuyện gì?
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt nàng một hồi, nói:
- Chuyện đổ ước. Nghe Tiểu Điệp nói, vừa rồi quận chúa lúc rời đi, lại cầm đi hai bộ quần áo nàng mới làm, hơn nữa còn để nàng mau chóng làm thêm mười bộ. Điều này nói rõ, bộ đồ nàng trước đó lấy đi kia hẳn là bán, mà khách hàng lại vô cùng yêu thích, lại lần nữa mua mười bộ màu sắc không giống nhau, đúng hay không?
Tần nhị tiểu thư một mặt kinh ngạc:
- Là như vậy sao? Vi Mặc không biết, Mỹ Kiêu tỷ cũng không có nói với Vi Mặc.
Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi:
- Nàng thật không biết?
Tần nhị tiểu thư một mặt vô tội lắc đầu.
Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt nàng một hồi, đột nhiên ôm lấy nàng, đi lên giường trong phòng, nói:
- Nàng đã không chịu nói thật, vậy cũng đừng trách bản phu quân không khách khí.
Tần nhị tiểu thư ôm cổ của hắn, buồn bã cầu xin tha thứ:
- Thanh Chu ca ca tha mạng, thiếp thân thật không biết...
- Hừ, còn dám nói láo! Vi phu phải giáo huấn nàng thật tốt mới được!
- Ô ô, Thanh Chu ca ca, không muốn, thiếp thân thật là sợ....
Lạc Thanh Chu đặt nàng lên giường, buông xuống tú mạn, vừa ngăn chặn nàng, liền bị nàng ôm chặt lấy, hôn lên miệng hắn...
Một lát sau.
- Nhị tiểu thư đừng...
- Nương tử tha mạng, ta sai rồi... Ta không hỏi...
- Nhị tiểu thư, dừng lại, thân thể của nàng...
- Nương tử....
Lúc rạng sáng.
Lạc Thanh Chu dỗ Tần nhị tiểu thư ngủ xong, thần hồn xuất khiếu, chạy tới Tây Hồ.
Trên đường, hắn phát tin tức cho tiểu Nguyệt: 【 Tiểu Nguyệt, đêm nay có thời gian không? Có thể mang ta đi nội thành không? 】
Đợi đến lầu các bên trên Tây Hồ, tin tức mới trả lời lại cho hắn.
【 Ca, thật có lỗi, đêm nay ta có việc, không có cách nào ra ngoài, chờ đêm mai đi 】 .
Thanh Chu có chút thất vọng, hồi phục: 【 Được 】 .
Phía trên lầu các, Nguyệt tỷ tỷ còn không có đến, thiếu nữ Yêu tộc kia ngược lại không nhúc nhích đứng ở nơi đó.
Lạc Thanh Chu vừa nhìn xuống, thiếu nữ Yêu tộc lập tức cúi đầu xoay người, mặt mũi tràn đầy cảm kích nói:
- Lạc công tử, xin nhận của Long nhi cúi đầu. Đại ân của Lạc công tử, Long nhi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, tuyệt không dám quên.
Nói rồi cung cung kính kính bái ba lần.
Lạc Thanh Chu quan sát nàng một chút, gặp nàng tựa hồ cũng không có biến hóa gì rõ ràng, chỉ là con ngươi tựa hồ trở nên càng thâm thúy hơn một chút, chân ngọc tuyết trắng dưới váy tựa hồ cũng trở nên càng trắng hơn một chút, nói:
- Long nhi cô nương không cần khách khí, ta giúp ngươi, cũng là giúp chính ta. Tối hôm qua ta cũng tấn cấp.
Long nhi ngẩng đầu nhìn hắn, nói khẽ:
- Công tử, thời khắc cuối cùng tối hôm qua nếu không có ngươi giúp ta, bây giờ ta đã hôi phi yên diệt.