- Chỉ là ở giữa các tông môn chúng ta và triều đình đều có hiệp nghị, võ giả năm đại tông môn chúng ta thế nhưng là xương sống lưng và hi vọng của toàn bộ Đại Viêm. Đặc biệt là hiện tại Yêu tộc đang khôi phục, biên cảnh cũng không ổn định, rất nhiều nơi đều cần chúng ta. Triều đình đương nhiên sẽ không quá mức khó xử. Bọn hắn nếu hủy ước định của năm đại tông môn chúng ta và Thái tổ, chỉ sợ đến lúc đó tất cả võ giả Đại Viêm cũng sẽ không lại tín nhiệm bọn họ, lúc kia, coi như nguy hiểm.
Lạc Thanh Chu nói:
- Cũng liền nói, nếu như ta làm cao tầng tông môn chú ý đến, cho dù giết người, triều đình có lẽ cũng không dám tùy tiện giết ta?
Đao tỷ trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu như là cao tầng tông môn, có thể sẽ để tông môn của mình trừng phạt hoặc xử quyết. Nếu như giết người không quá quan trọng, triều đình có thể sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt. Thật ra đệ tử năm đại tông môn, ai chưa từng giết người? Triều đình căn bản quản không đến. Chỉ cần không phải không chút kiêng kỵ giết người ở trong thành, phần lớn đều dựa vào môn quy của tông môn mình để ước thúc và trừng phạt. Bất quá, Sở Phi giương, Lạc Ngọc cũng không phải người bình thường, hắn là thân đệ đệ của Lạc Trường Thiên. Lạc Trường Thiên bây giờ là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, là hồng nhân trước mặt Thánh thượng, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta biết. Cho nên ta sẽ mau mau giải quyết chuyện này.
Đao tỷ nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi muốn làm sao giải quyết? Lạc Diên Niên thế nhưng là tu vi Võ Sư hậu kỳ, mà Lạc Trường Thiên, chỉ sợ hiện tại đã là Đại Võ sư. Nếu ngươi muốn dựa vào vũ lực giải quyết, chỉ sợ rất khó.
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nhìn phía trước nói:
- Đao tỷ, lần này đi tông môn tham gia tỷ thí, ta muốn giành trước ba, sau đó học thêm mấy món công pháp.
Đao tỷ nhíu lông mày, nói:
- Vừa rồi ngươi cũng nghe sư phụ nói, bên trong đệ tử mới, chí ít có ba tên võ giả Võ Sư hậu kỳ, ngươi muốn giành lấy trước ba, chỉ sợ có chút khó.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Giải quyết Lạc Diên Niên bọn hắn rất khó, đi tông môn đạt trước ba cũng rất khó, Đao tỷ, ngươi không thể cổ vũ ta một chút sao??
Đao tỷ một mặt im lặng:
- Ta đây là lo lắng ngươi, là nhắc nhở ngươi đừng xúc động, đừng mạo hiểm. Nếu ngươi xảy ra chuyện, nương tử như hoa như ngọc của nhà ngươi làm sao bây giờ? Vị nhạc mẫu đại nhân xinh đẹp kia của ngươi làm sao bây giờ? Còn có vị quận chúa điện hạ rất tàn ác, bá đạo kia của người cũng làm sao bây giờ? Còn có những người khác nữa đây.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Cái gì rất tàn ác?
Đao tỷ nhíu mày nói:
- Giả vờ đi!
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng không phải ta.
- Tiếp tục giả vờ đi.
Đao tỷ cười lạnh.
Hai người nói chuyện, rất mau đi tới ngõ hẻm Thập Bát.
Cửa ngõ.
Một thân ảnh yểu điệu mặc váy da màu đen, trên đùi có vớ cao màu đen bao vây, ở giữa eo nhỏ nhắn quấn quanh roi da màu đen đang dựa vào tường, hai tay ôm ngực đứng ở nơi đó, biểu lộ một mặt lãnh khốc.
Đao tỷ kinh ngạc một chút, lập tức đi qua mật báo nói:
- Quận chúa điện hạ, vừa rồi ta đang khen ngươi vừa xinh đẹp vừa tốt tính, Sở Phi Dương rất khinh thường, vậy mà nói hắn không biết. Ta nói hắn là người của ngươi, hắn vậy mà cũng thề thốt phủ nhận.
Lạc Thanh Chu lập tức giải thích:
- Nàng nói dối. Quận chúa vóc người đẹp, đây là mọi người đều biết, ta sao lại không biết? Về phần câu nói đằng sau kia của nàng thì càng không hợp thói thường càng buồn cười hơn, quận chúa điện hạ cao cao tại thượng, tựa như tiên nữ, ta hèn mọn nhỏ bé, làm sao có thể là người của quận chủ điện hạ. Phải nói, ta là tùy tùng sùng bái nhất, trung thành nhất của quận chúa điện hạ mới đúng.
Đao tỷ: - ....
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn nàng một cái, không có để ý, nện bước đôi chân dài, đi ra hẻm nhỏ, nói:
- Đi thôi.
Lạc Thanh Chu nghe lời đi theo sau lưng nàng, quay đầu phất phất tay cho Đao tỷ, nói:
- Tiểu nhân, ngày mai gặp, nhớ kỹ mang bánh bột ngô.
Đao tỷ kinh ngạc một chút, lập tức cầm nắm đấm cả giận nói:
- Sở Phi Dương, ngươi mới là tiểu nhân! Đừng nghĩ lại ăn bánh bột ngô của ta!
Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Nam Cung tiểu thư, xuyên qua đường đi, tiến vào một đầu hẻm nhỏ.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn nói:
- Sở Phi Dương, biết ta muốn dẫn ngươi đến nơi nào không?
Lạc Thanh Chu lắc đầu.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Gọi Kiêu tỷ, ta cho ngươi biết.
Lạc Thanh Chu nói:
- Kiêu tỷ.
Khóe miệng Nam Cung Mỹ Kiêu hơi vểnh, nói:
- Ngươi hôm qua đã cứu dì ta, dì ta rất cảm kích ngươi, cho nên đêm nay mời ngươi đi trong phủ ăn cơm, ngươi vui vẻ không?