Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, nói:
- Làm sao đột nhiên trò chuyện những thứ này?
Đao tỷ hít thở mấy hơi thật sâu, tạm thời khôi phục tâm tình, lạnh lùng thốt:
- Hắn nói trong nhà hắn muốn bán loại quần áo hạ lưu kia, muốn để cho ta nhìn có thích hay không, còn để cho ta giúp hắn tham mưu một chút. Đúng rồi....
Nói đến đây, ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên, nhìn về phía dối diện nói:
- Quận chúa điện hạ, tên kia còn nói chân ngươi thật dài thật đẹp, nếu mặc vào đồ như thế, nhất định sẽ nhìn rất đẹp. Hắn nói thật ra hắn muốn ngươi mặc vào thử một chút hiệu quả nhất, bất quá sợ ngươi đánh hắn, cho nên cũng chỉ có thể đến hỏi ta. Ta đương nhiên không có đáp ứng, ngươi thấy mắt hắn có quầng thâm không? Kia chính là ta đánh.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe xong, mặt như sương lạnh:
- Hắn thật nói như vậy?
Đao tỷ gật đầu nói:
- Thật, ta cần phải lừa ngươi à? Nếu ngươi không tin, có thể tự mình đi hỏi.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại lạnh lùng hỏi một câu, sau đó bước nhanh rời đi.
Đao tỷ nhìn bóng lưng của nàng đi xa, cười lạnh một tiếng, cắn răng nói:
- Sở Phi Dương, ngươi chờ chết đi.
Sau khi Lạc Thanh Chu trở lại Mai Hương uyển, trước tắm rửa, đổi quần áo, sau đó đi vào phòng, hàn huyên trò chuyện với Tần nhị tiểu thư về ý nghĩ của mình.
Tần nhị tiểu thư nghe xong, có chút khó khăn:
- Sản nghiệp trong nhà Mỹ Kiêu tỷ mặc dù có phường chế tác quần áo, nhưng cơ bản đều là giao cho hạ nhân xử lý, nàng cũng không tiện hỏi. Mà y phục kia của chúng ta... Nếu để cho Nam Cung quận vương và Vương phi biết, có thể sẽ mắng Mỹ Kiêu tỷ, đoán chừng Mỹ Kiêu tỷ cũng sẽ không đáp ứng, mà nàng và Thanh Chu ca ca còn đổ ước đây.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Chúng ta ở nội thành không phải còn có một tiệm sách sao? Tuyết Y quận chúa không phải thường xuyên đi à? Nhị tiểu thư, nàng có thể đi van cầu nàng ấy. Tuyết Y quận chúa mặc dù rất ít đi ra ngoài, nhưng nàng thích xem các loại sách loạn thất bát tao, đoán chừng khả năng tiếp nhận đồ mới sẽ lớn hơn một chút, chúng ta có thể đột phá từ nàng nơi đó.
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn nói:
- Nếu như yêu cầu Tuyết Y tỷ hỗ trợ, Thanh Chu ca ca, Vi Mặc cảm thấy chàng ra tay, cơ hội sẽ càng lớn hơn một chút.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Vì sao? Quan hệ giữa nàng cùng với nàng ấy không phải rất tốt à?
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Thật ra Tuyết Y tỷ càng thích nói chuyện với Thanh Chu ca ca hơn, mỗi lần đều tranh cãi muốn ra tìm chàng đây, nếu như chàng chủ động cầu nàng làm việc, nàng hẳn là sẽ rất vui vẻ.
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu lập tức đau khổ nói:
- Nói thật, ta rất sợ nàng.
Tần nhị tiểu thư khẽ cười nói:
- Tuyết Y tỷ rất cố chấp, khẳng định sẽ còn cầu Thanh Chu ca ca sửa chữa kết cục « Thạch Đầu Ký », Thanh Chu ca ca có thể ra tay từ nơi này. Lại hoặc là, có thể sẽ viết cho nàng một cậu chuyện xưa mới.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một hồi, nói:
- Chuyện xưa mới thì có rất nhiều, chỉ là, ta không dám gặp mặt nàng ta. Thứ nhất, ta là thật phiền nàng, thứ hai, ta sợ một quận chúa khác biết sẽ hỏng bét.
Đang lúc hai người đang nói chuyện, Châu nhi đột nhiên đứng ở trong viện hô:
- Tiểu thư, cô gia, Mỹ Kiêu quận chúa tới.
Tiểu viện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu đột biến.
Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:
- Thanh Chu ca ca, đừng sợ, chờ một lúc chúng ta trước hỏi ý kiến của Mỹ Kiêu tỷ, nếu nàng không nguyện ý, chúng ta lại đi tìm Tuyết Y tỷ. Bất quá, ta đột nhiên cảm thấy giống như Mỹ Kiêu tỷ sẽ đáp ứng.
Lạc Thanh Chu kinh nghi hỏi lại:
- Vì sao?
Tần nhị tiểu thư mỉm cười, không có trả lời, đi qua mở cửa phòng ra, nói khẽ:
- Mỹ Kiêu tỷ, vừa hay chúng ta có chuyện tìm ngươi đây.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở cửa ra vào cởi giày, mặc vớ đen đi vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người nào đó trong phòng.
Trước bàn.
Lạc Thanh Chu mặc một bộ nho bào rộng lớn, tay cầm bút lông sói, ngồi ở chỗ đó luyện chữ, một bộ dáng hết sức chuyên chú.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng chỗ cửa ra vào, ngước cổ nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, lạnh lùng thốt:
- Vi Mặc, phu quân nhà ngươi luyện chữ, ngay cả mực đều không cần à?
Trên bàn, cục mực nghiêng thả trong nghiên mực, cũng không có mực nước.
Tần nhị tiểu thư khóa cửa phòng, cười nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, ngươi phải hỏi hắn, Vi Mặc không cách nào giải thích.
Lạc Thanh Chu ‘Khụ khụ’ một tiếng, buông xuống bút lông sói trong tay, đứng dậy chắp tay nói:
- Gặp qua quận chúa. Quận chúa có chỗ không biết, lúc luyện chữ, có thể dùng mực, có thể dùng nước, cũng có thể cái gì đều không cần. Chỉ cần trong lòng có chữ, trong mắt có chữ, dưới ngòi bút không có chữ cũng không sao.