Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 125: Đều là tiểu nha hoàn động phòng của cô gia




- Cửu bà bà, các nàng không phải nương tử của ta, các nàng là thị nữ nương tử của ta.

Lạnh cả sống lưng, cổ ngứa, vội vàng giải thích.

Lão nhân kinh ngạc nói:

- Thị nữ? A a, ta đã hiểu, tiểu nha hoàn động phòng thôi, nhà giàu sang đều có. Thanh Chu, ngươi rất không tệ, quả thật không tệ. Ai, nếu mẹ ngươi còn sống, thật là cao hứng bao nhiêu.

- ... Cửu bà bà, cáo từ.

Lạc Thanh Chu không dám dừng lại thêm, quay người rời khỏi, không dám nhìn thiếu nữ ôm kiếm bên cạnh.

- Bà bà, chúng ta đi nha.

Bách Linh cười thản nhiên, phất phất tay với lão nhân.

Mặt mũi Hạ Thiền tràn đầy rét lạnh.

Lão nhân nhẹ gật đầu, lẩm bẩm:

- Thanh Chu đứa nhỏ này, phúc khí thật to lớn, xem ra mẹ hắn không sai, đọc sách vẫn tốt hơn trồng trọt...

- Cô gia, ta kéo ngươi.

Lạc Thanh Chu đi đến trước xe ngựa, đang muốn nhấc chân đi lên, Bách Linh trước một bước nhảy lên, vươn tay ngọc tuyết trắng, cười mỉm mà nhìn hắn, không có chút nào bởi vì chuyện vừa rồi mà tức giận.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đưa tay cầm tay của nàng, lên xe ngựa.

- Tiểu Điệp, tới đây.

Bách Linh lại đưa tay ra cho Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp thụ sủng nhược kinh, đưa tay ra nói:

- Tạ ơn Bách Linh tỷ tỷ.

Đến phiên Hạ Thiền, Bách Linh thu tay lại, tiến vào xe ngựa, quay đầu nói:

- Thiền Thiền, ta cảm thấy ngươi ở phía sau xe ngựa đi theo là được. Ngươi cả ngày trưng ra một gương mặt thối, sẽ không ai thích ngươi, đặc biệt là cô gia, khẳng định không thích ngồi cùng một chỗ với ngươi.

Vừa nói xong, Hạ Thiền đã nhảy đi, rèm vén lên, tiến vào bên trong trước một bước.

Bách Linh giật giật khóe miệng, đi vào.

A Thập thẩm vung roi ngựa, quay đầu xe, chạy về ngoài thôn.

Lão nhân ngồi tại cửa ra vào, nhìn xem xe ngựa dần dần đi xa, lại ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời, thở dài nói:

- Lại sắp có tuyết rơi... Mùa đông này, trôi qua nổi không đây!

Xe ngựa kịch liệt lắc lư trên đường nhỏ cỏ hoang lan tràn, tốc độ rất chậm. Người đang ngồi trong xe, lắc qua lắc lại.

Lạc Thanh Chu không nhìn ánh mắt đối diện, nắm eo nhỏ của Tiểu Điệp bên cạnh, đỡ nàng, sợ nàng ngã nhào tới phía trước.

Bách Linh ngồi ở đối diện, cười mỉm nhìn hắn nói:

- Cô gia, vui không?

Lạc Thanh Chu nghi hoặc mà nhìn nàng.

Bách Linh nói:

- Vừa rồi vị bà bà kia nói, ta và Thiền Thiền đều là tiểu nha hoàn động phòng của cô gia. Cô gia nghe xong có phải ở trong lòng vụng trộm vui mừng hay không?

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, lườm thiếu nữ lạnh lẽo bên cạnh nàng một chút.

Hạ Thiền ôm kiếm, không nhúc nhích tựa ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

- Cô gia, ngươi hôm qua đi ra ngoài, làm gì không nói cho chúng ta một tiếng. Còn có, ngươi hôm qua không quay về, cũng nên nói trước một tiếng?

Bách Linh có chút trách cứ nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu không nói gì, trong lòng nói thầm: Cho dù nói với các ngươi, thì sao?

Hắn ở rể, là vì xung hỉ cho Tần đại tiểu thư cùng Tần nhị tiểu thư, cho dù là hai vị thị nữ bên người đại tiểu thư, cũng không có khả năng đi theo hắn đi tế điện mẹ hắn?

Trên mặt Bách Linh lại lộ ra mỉm cười ngọt ngào:

- Cô gia, chớ khẩn trương, ta chỉ nói cho ngươi một tiếng, lần sau có chuyện gì, thông báo trước cho chúng ta một chút, miễn cho chúng ta lo lắng. Cô gia tối hôm qua không có trở về, tiểu thư rất lo lắng, suốt cả đêm cũng không có ngủ.

Ngươi lừa gạt quỷ đi thôi.

Lạc Thanh Chu giả bộ như không nghe thấy, nhìn về phía nơi khác.

- Ầm ầm!

Ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng sấm rền.

Tiểu Điệp bị hắn ôm ở trong ngực bị hù toàn thân run lên, hoa dung thất sắc, sợ hãi kém chút nữa là kêu lên.

Ngay cả người cũng sợ sấm, huống chi là tiểu quỷ.

Lạc Thanh Chu xoay người, xốc lên màn cửa, nhìn về phía thôn xóm dần dần đi xa đằng sau.

Trên không trung của thôn, mây đen che khắp.

Đột nhiên có một đạo thiểm điện xẹt qua, trong mây đen cuồn cuộn tựa hồ xuất hiện một bóng đen mơ hồ, lóe lên liền biến mất.

Lạc Thanh Chu nhìn kỹ lại, lại không thấy gì cả.

- Cô gia, sau khi về phủ nghỉ ngơi thật tốt, ban đêm tắm rửa chờ đó. Lần trước đã nói ban thưởng, mà vẫn chưa có cho cô gia. Tiểu thư lời hứa ngàn vàng, sẽ không lừa gạt cô gia, đêm nay sẽ cùng phòng với cô gia.

Bách Linh đột nhiên cười nói.

Hai mắt Lạc Thanh Chu nhíu lại, buông rèm xuống, quay người lại nhìn xem nàng.

Bách Linh cười nói:

- Cô gia, vui vẻ không? Đêm nay lại có thể cùng phòng với tiểu thư, hi vọng cô gia cố gắng một chút, có thể để tiểu thư sớm một chút mang thai tiểu bảo bảo.

Nói xong, quay đầu nhìn xem thiếu nữ lạnh lẽo bên cạnh, cười nói:

- Đúng không Thiền Thiền? Nếu cô gia và tiểu thư có tiểu bảo bảo, chúng ta giúp đỡ nuôi nấng, có được hay không? Đến lúc đó ngươi cũng không thể lại bày ra gương mặt thối này đó.

Hạ Thiền có chút nghiêng mặt qua, nhìn về phía nơi khác, vẫn như cũ lạnh lùng như băng, không nói một lời, lại cắn môi bé không thể nghe.