Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1246: Đáy hồ, Nguyệt tỷ tỷ truyền công (2)




Lạc Thanh Chu quan sát bốn phía.

Thân ảnh xanh nhạt mang theo hắn xuyên qua quần san hô, tiến vào một tòa động đá, lập tức, lại tiến vào một tòa thạch thất.

Trong thạch thất không có nước hồ, mà lại phá lệ sạch sẽ.

Đồng thời, trên vách đá bốn phía, đỉnh động bên trên đỉnh đầu, thậm chí mặt đất, đều khảm nạm cục đá đủ mọi màu sắc, nhìn rực rỡ đầy màu sắc, không phải xinh đẹp bình thường.

Thân ảnh xanh nhạt mang theo hắn, đi tới bên trong một góc hẻo lánh.

Nơi đó vậy mà đặt một chiếc giường bạch ngọc, vừa tiếp cận liền cảm thấy một tia mát mẻ truyền đến, làm cho người mừng rỡ.

Thân ảnh xanh nhạt dừng ở trước giường ngọc, quay sang nhìn hắn nói:

- Chờ một lúc thân thể của ngươi sẽ rất nóng, cái giường hàn ngọc này có thể giúp ngươi thoáng làm dịu. Nửa đường phải nhịn xuống, ta chưa thu công, ngươi không thể di động, nếu không sẽ phí công nhọc sức.

Lạc Thanh Chu lập tức chắp tay nói:

- Nguyệt tỷ tỷ yên tâm, cho dù thần hồn thịt nát xương tan, ta cũng có thể nhịn được. Một chút nóng hổi mà thôi, ta khẳng định sẽ chịu đựng được.

Thân ảnh xanh nhạt không tiếp tục nhiều lời, xoay người, đưa lưng về phía hắn nói:

- Cởi quần áo, lên đi.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, lại hỏi:

- Nguyệt tỷ tỷ, quần cũng muốn cởi sao?

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Da thịt phải tiếp xúc giường hàn ngọc, mà ta cần dùng đầu ngón tay tiếp xúc da của ngươi.

Lạc Thanh Chu đỏ mặt, trong lòng lại quét ngang, không do dự nữa, lập tức thần niệm khẽ động, đều cởi sạch sẽ quần áo trên người.

- Nguyệt tỷ tỷ, ta cởi hết...

Gương mặt Hắn nóng lên nói, từ phía dưới nhảy lên giường, khoanh chân ngồi xuống.

Thân ảnh xanh nhạt xoay người, nhìn hắn một cái, nhíu lông mày:

- Chân và chân tiếp xúc là được rồi, ai bảo ngươi cởi sạch.

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

- Đô!

Thần niệm hắn lập tức khẽ động, mặc vào quần đùi, lúng túng nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, thật xin lỗi, ta cứ nghĩ rằng... Muốn cởi sạch.

Thân ảnh xanh nhạt không nói gì thêm, lên giường, ngồi ở đối diện hắn, vầng sáng xanh nhạt trên người dần dần tán đi, lộ ra một gương mặt phổ thông và khí chất phi phàm.

Đang lúc Lạc Thanh Chu ngẩn người nhìn nàng, thân ảnh xanh nhạt lại lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Triệt hồi vầng sáng trên người ngươi đi.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, vội vàng triệt hồi huỳnh quang trên người, do dự một chút, giơ tay lên, chậm rãi bóc mặt nạ trên mặt, lộ ra một gương mặt thanh tú tuấn mỹ.

Hắn sợ ảnh hưởng đến truyền công.

Còn có, hắn tín nhiệm thiếu nữ trước mắt.

Bất quá làm hắn có chút thất vọng là, thiếu nữ trước mắt chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, liền nhắm mắt lại, nói:

- Nhắm mắt, tĩnh tâm thúc đẩy hồn lực, trước nhập Thái Ất, lại vào Thất môn...

Lạc Thanh Chu vội vàng nhắm mắt, tĩnh tâm, bắt đầu thôi động hồn lực trong cơ thể.

Một lát sau.

Hồn lực bắt đầu chầm chậm lưu động ở trong kinh mạch.

Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói khẽ:

- Hồn lực dừng ở Thần Khuyết, không nên động, ta tới giúp ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ vị trí đầu ngón tay ta điểm, cùng hướng đi của hồn lực qua từng cái kinh mạch và huyệt khiếu, có rất nhiều là đường đi, đều muốn nhớ kỹ số lần và trình tự...

Lạc Thanh Chu không nói gì, để hồn lực chậm rãi lưu chuyển tại Thần Khuyết.

Phần bụng bắt đầu phát nhiệt.

Đột nhiên, một tia lạnh buốt nhẹ nhàng chạm vào bên trên rốn hắn.

Thân thể Lạc Thanh Chu run lên, kém chút không có ổn định hồn lực, hồn lực trong cơ thể hỗn loạn một chút, vội vàng tĩnh tâm ngăn chặn.

Thân ảnh xanh nhạt duỗi ra một ngón tay ngọc nhỏ dài trắng tinh, điểm vào bên trên Thần Khuyết của hắn, nói khẽ:

- Tĩnh tâm, thần niệm đi theo hồn lực mà đầu ngón tay của ta thả ra, để cho ta mang theo nó đi lại....

Lạc Thanh Chu làm theo.

Rất nhanh, một chút khí lưu xa lạ từ đầu ngón tay lạnh buốt kia tràn vào Thần Khuyết của hắn, mang theo chỗ hồn lực hắn tụ tập tại Thần Khuyết, bắt đầu chậm rãi lưu động hướng lên.

Uốn lượn khúc chiết, vừa hướng lên vài tấc, lại đi xuống, đã rơi vào đan hải, lại trải qua Thần Khuyết, tiếp tục hướng lên trên...

Thời gian dần trôi qua, bụng của hắn càng ngày càng nóng, giống như có một đám lửa đang thiêu đốt.

Đồng thời, cỗ nhiệt lưu kia bắt đầu thông đến toàn thân...

Đầu ngón tay rơi vào ngực hắn, tiếp tục mang theo khí lưu trong cơ thể hắn chậm rãi huy động, thậm chí đến bên trong đầu nhũ hoa, lại đến dưới nách...

Không biết qua bao lâu.

Lỗ chân lông trên dưới toàn thân hắn đột nhiên toát ra từng giọt mồ hôi óng ánh sáng long lanh, toàn bộ thân thể lập loè tinh quang, càng ngày càng nóng, trái tim cấp tốc nhảy động, hô hấp cũng càng ngày càng gấp rút.

Hắn cảm giác luồng khí kia trong cơ thể càng ngày càng nặng, càng ngày càng bỏng, giống như đang gột rửa rèn luyện thần hồn kinh mạch của hắn…